21 Vào buổi trưa, Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đi tới một thành trấn gần núi Thanh La.
Trên lầu ba của Túy Nguyệt Lâu, Vân Liên Nhược dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, há miệng, hưởng thụ sự phục vụ của Thủy Nguyệt Hoa, rất nhanh một dĩa điểm tâm đã bị ăn sạch sẽ.
22 Trên đường hồi kinh, đoàn người Vân Liên Nhược đi từ từ, cho đến ngày mười ba tháng tư, mọi người mới tới bên ngoài kinh thành.
“Tiểu Nhị, xử lý cái này đi.
23 "Lãnh Dịch Hi, ngươi làm sao lại trở thành bộ dáng giống quỷ này?" Bây giờ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, không phải là Đại công tử An Bình Hầu phủ Lãnh Dịch Hi sao! Chỉ là dáng vẻ bây giờ của hắn, thật sự khiến cho người ta rất khó có thể hình dung hắn và công tử nho nhã kia là một.
24 Dạ Nhất và Dạ Tam xử lý tốt thịt thú xong, chờ Dạ Nhị nướng, nhưng Dạ Nhị và Tử mỹ nhân đã sớm không còn thấy bóng dáng.
"Aizzz, xem ra phải tự mình động thủ rồi.
25 “Đại ca, là mỹ nhân nha!” Nhị Đương Gia của Hổ Ưng trại, nhìn mỹ nhân đứng ở bên cạnh xe ngựa bị hỏng, cả người bỉ ổi.
Tô Hinh Nhã run rẩy núp ở sau lưng tỳ nữ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
26 Editor: White Silk-Hazye
"Quận chúa, ngài cứ như vậy mà tin tưởng tại hạ sẽ không làm gì ngài hả?" Vân Liên Nhược đến gần nàng ta, dáng vẻ du côn, rất có tác phong của một hoa hoa công tử.
27 “Ai đó?” Trong Thanh Liên các, Vũ Y đột nhiên từ nhuyễn tháp ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Là ta. ” Vân Liên Nhược đi vào, không chút suy nghĩ liền ôm lấy Vũ Y.
28 "Tiểu thư, ngài cũng không thể nghĩ không thông nha. " Giang Thủy Hàn đi tới Thanh Liên Các, nghe được lời này. Khóe miệng đột nhiên co quắp, mặc dù còn không có chân chính tiếp xúc với Vân Liên Nhược, nhưng từ những lời mà ba huynh đệ Dạ gia nói mà xem, thì nàng ấy chính là loại người đùa chết người không đền mạng.