41 Tiểu Chu ôm Kế Diêu nhảy xuống, vẻ mặt lo lắng. Hai mắt Kế Diêu nhắm chặt, giống như chìm vào giấc mơ an bình. Trước ngực hắn có huyết sắc, đem thanh sam nhiễm đỏ một mảng.
42 Một lần ngủ ngủ thẳng đến hoàng hôn, Thư Thư lúc này mới giải khai huyệt đạo của nàng. Tiểu Từ mở mắt, liếc nhìn trong gang tấc là một đôi mắt, sâu kín nặng nề, lẳng lặng nhìn nàng.
43 Ban đêm một hàng bốn người đi vào trong khách điếm. Tiểu Từ nằm ở trên giường, mãi không ngủ được, hận không thể ngay lập tức chắp cánh bay về U Châu.
44 - “Thư Thư, đa tạ ngươi chạy một chuyến mời đến một vị thần tiên muội muội. ” Tiểu Chu nhìn Kế Diêu, thực hưng phấn, lại đối Tang Quả thân mật cười cười.
45 Hôm sau, Tang Quả như cũ đến châm cho Kế Diêu, Tiểu Từ tận mắt thấy huyết chảy ra dưới cây châm tươi hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, rốt cuộc chân mày giãn ra, khóe môi cũng hiện lên nụ cười yếu ớt.
46 - “Kế Diêu, ngươi đóng cửa lại, để cho ta ngủ một giấc được không?” Tiểu Từ cách một tấm lụa mỏng thấp giọng nói, thanh âm mệt mỏi xa cách. Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng không biết những lời giải thích của hắn vừa rồi nàng có nghe vào không.
47 Kế Diêu lòng nóng như lửa đốt, vội vã thu thập hành lý đi dẫn ngựa. Tiểu Chu đi theo phía sau hắn, vội la lên: “Ta thay ngươi đuổi theo nàng, ngươi hảo hảo ở lại để Tiết cô nương giải hết độc trong người, bằng không sớm muộn gì cũng có chuyện.
48 Thư Thư không thèm nhắc lại, chính là yên lặng đi theo phía sau nàng. Tiểu Từ hoàn toàn không bận tâm đến sự tồn tại của hắn, tùy ý hắn một đường cùng đi.
49 Hôm sau, Tiểu Từ đột nhiên đưa ra đề nghị đến xem hoàng lăng Vân thị. Thư Thư đối với hết thảy yêu cầu của nàng đều nguyện ý thỏa mãn, chỉ cần nàng lưu lại.
50 Đầu thu gió vẫn còn mang theo một chút ấm áp, chẳng qua màu lá khắp đồi đã bị nhạt đi không ít. Tiểu Từ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ rằng người đưa đồ ăn tới.
51 Sáng sớm, trên ngọn cây chim chóc hót vang, gió mang theo hương vị quen thuộc của rừng núi xuyên qua khung cửa sổ tràn vào phòng. Tiểu Từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Kế Diêu đã sớm tỉnh, đang nhìn chăm chú nàng.
52 Kế Diêu ở trong phòng mất ngủ cả đêm, không biết Tiểu Từ có ngủ được không?Tang Quả cũng không an bài ba người ở cùng một chỗ, mà để bọn họ tự sắp xếp ba gian khách phòng.
53 Kế Diêu một thân hỷ phục màu đỏ như ngọn lửa đỏ rực tới gần, thiêu đốt trái tim nàng. Khát khao hạnh phúc hóa thành tro tàn. Nàng nhìn hắn càng ngày càng gần, hốc mắt giống như bị hàng vạn kim châm đau đớn khổ sở, sau mỗi châm đều ẩn chứa nước mắt, nàng cứ như vậy cố gắng chịu đựng, liều mạng bám trụ, giống như dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể áp trụ dòng nước đang dâng lên trong lòng.
54 Tân hôn ngày thứ ba, theo phong tục dân gian là ngày tân lang cùng tân nương về nhà mẹ đẻ. Hoàng đế tay không giành lấy thiên hạ, sau khi đăng cơ trong hoàng cung cũng noi theo không ít phong tục dân gian.
55 Thuyền hoa trôi vào giữa dòng. Mười mấy hán tử ngồi trên thuyền say sưa uống rượu, tú bà và Liễu nhi còn có A Viên, Nặc phu nhân bị nhốt trong khoang thuyền.
56 A Viên buồn bực đóng cửa lại, tính đợi thêm nửa canh giờ, thẳng đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, lúc này mới rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng hé ra một khe hở, không ngờ ý tưởng chạy trốn từ cửa sổ lập tức bị một loạt tiếng chuông dập cho tơi tả.
57 A Viên vừa tỉnh, cảm giác đầu tiên chính là đau. Nàng nhíu mày, cánh tay vừa nhấc, nàng sờ soạng một chút, như thế nào lại giống như da thịt trơn bóng? Nhất thời giật mình một cái liền tỉnh.
58 Triển Ẩn vừa thấy A Viên muốn cùng nghĩa phụ rời đi, lập tức bước nhanh đến nắm chặt cổ tay nàng, sự đau nhức từ cổ tay lan truyền đến cõi lòng. Nàng không dám nhìn hắn, nhưng vẫn cảm thấy một cỗ khí thế bức người áp bách, cũng cảm ứng được sự lo lắng kích động trong lòng hắn.
59 Cùng Mộ Dung Lan Ẩn gặp mặt đã là vài giờ sau, lần tái kiến này không hiểu sao lại có cảm giác xa lạ. Hắn vẫn như trước phong tư tú nhã, trong lao ngục càng làm nổi bật phong thái của hắn, vẻ tiều tụy chỉ làm hắn thêm thoát tục hơn thôi.
60 Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển Ẩn hấp thụ, ánh sáng còn hiện trong đôi mắt hắn, gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy trốn tựa hồ đều bị hắn bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn một tháng thả xuống, hắn đã bình yên vô sự trở lại.
 
    Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 79
 
    Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 8