Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư Chương 44: Chương 44
Chương trước: Chương 43: Chương 43
Editor: Tiểu Anhh
Ông ngoại Lê Nhan ở nhà cũ Giang gia, cách trung tâm thành phố một đoạn. Cùng Trần Thanh Dương ăn cơm trưa xong, Lê Nhan gọi xe tới Giang gia.
Đoạn thời gian này trên đường không có nhiều xe chạy, tài xế taxi cả một đường đều tâm tình thoải mái lái xe, còn ngâm nga một khúc hát. Lê Nhan nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vội vàng đi qua, sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ để chút nữa lừa ông ngoại.
Điện thoại không hề báo trước vang lên, dọa Lê Nhan giật nảy mình. Cô móc điện thoại, là Hướng Vân Trạch gọi điện tới. Ngẩn người theo bản năng, Lê Nhan có chút lo lắng nhận điện thoại: "Anh Vân Trạch?"
Tiếng anh Vân Trạch này khiến trong lòng Hướng Vân Trạch ngũ vị tạp trần, nhưng anh vẫn không quên mục đích mình gọi điện tới: "Nhan Nhan, anh nghe Trần Thanh Dương nói em tìm được công việc?"
Lê Nhan: ". . ."
Hương Ba nhất định là chó săn của Hướng Vân Trạch!
Nhỏ giọng 'ừ' một tiếng, nghe thấy đầu bên kia điện thoại trầm lặng chốc lát, mới lại truyền tới tiếng Hướng Vân Trạch: "Công việc gì?"
". . . Biên tập trang web."
"Tên công ty là gì?"
. . .
Nghe khẩu khí này của anh chính là muốn điều tra mười tám đời tổ tông công ty người ta trong một lần luôn á. Lê Nhan nắm điện thoại không lên tiếng, Hướng Vân Trạch không đợi câu trả lời của cô, lại hỏi: "Chú Lê có biết chuyện này không?"
. . .
Lê Nhan tiếp tục giữ yên lặng, Hướng Vân Trạch bất đắc dĩ thở dài: "Nhan Nhan, anh hiểu tâm trạng muốn ra ngoài đi làm của em, nhưng sức khỏe em vừa mới tốt lên, có thể thích ứng với công việc bên ngoài ư?" Từ nhỏ anh đã nhìn Lê Nhan lớn lên, trong mắt anh Lê Nhan thuần khiết như một tờ giấy trắng, anh không muốn nhanh như vậy cô đã dấn thân vào xã hội như cái thùng nhuộm này, huống chi, thân thể của cô vẫn cần phải điều dưỡng.
Lê Nhan vẫn không nói chuyện, Hướng Vân Trạch chỉ có thể xuyên qua ống nghe nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô. Anh nhếch môi, nói: "Nhan Nhan, tuổi em vẫn còn nhỏ, không cần gấp như vậy đâu. Nếu em nhất định muốn đi làm, có thể tới công ty ông ngoại anh." Cùng với để cho cô ở bên ngoài bị người khác hô tới quát lui, còn không bằng đem cô bảo hộ dưới đôi cánh của mình.
"Anh Vân Trạch, năm nay em cũng đã 22 tuổi. . ." Ở tuổi này Mạc Trăn đã nắm được giải ảnh đế, cô chính xác đã không còn nhỏ nữa.
Thậm chí tại sao lại so sánh với Mạc Trăn, chính cô cũng không biết.
Nhưng câu này lại làm Hướng Vân Trạch sững người. Anh biết đạo lý trẻ nhỏ trưởng thành nên tự mình ra ngoài tranh đấu, chính bản thân anh cũng chưa tới 18 tuổi đã một thân một mình tới nước Mỹ, nhưng mà Lê Nhan. . . Cô không cần phải đối mặt với những thứ này, anh muốn bảo vệ cô cả đời.
"Bây giờ em đang chuẩn bị tới nhà ông ngoại, chuyện này em sẽ nói với người nhà, anh không cần lo lắng." Lê Nhan nói xong, nhanh tay dập máy trước khi Hướng Vân Trạch mở miệng.
Hướng Vân Trạch nghe thấy âm thanh máy báo bận, lòng cũng dần dần chìm xuống. Anh nghĩ muốn bảo vệ cô cả đời, nhưng cũng phải xem người ta có nguyện ý không.
Lê Nhan cúp điện thoại, xe taxi cũng vừa vặn dừng trước nhà cũ của Giang gia. Thanh toán tiền xe, Lê Nhan hít một hơi, đẩy cánh cổng đã hơi rỉ sét.
Căn nhà này được tổ tiên Giang gia truyền xuống, đã có gần trăm năm lịch sử. Khi còn bé ông ngoại đã ở nơi này, hiện tại đã già, lại càng không bỏ được căn nhà đã ở cả đời này.
Căn nhà không tính là lớn, có một khu vườn hoa nhỏ, sau vườn hoa là một tòa nhà hai tầng. Cách tòa nhà không xa có một kho hàng, ban đầu dùng để chất đống đồ linh tinh, bây giờ đã bị ông ngoại xây lại thành võ quán, chuyên dùng để dạy cho học sinh luyện võ.
Ngay từ đầu Lê Nhan cảm thấy chỗ này rất hẻo lánh, sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý chạy tới nơi xa như vậy để học võ, nhưng học sinh năm này qua năm kia chưa bao giờ đứt đoạn. Cô nghĩ bọn họ đại khái là đều bị danh tiếng trên giang hồ của ông ngoại hấp dẫn tới. Giang gia trước kia làm gì thì cô không biết, nhưng nghe mẹ cô nói, cụ tổ Giang gia như là nhân vật trong trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là chưởng môn ngũ nhạc phái vậy.
Chưởng môn ngũ nhạc phái? Trong đầu Lê Nhan xuất hiện khuôn mặt của Nhạc Bất Quần, cô cảm thấy đây chẳng phải là ví dụ hay ho gì cả.
(Nhạc Bất Quần: nhân vật trong tiểu thuyết tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung)
Vú Vương đang ở trong sân cắt cỏ dại, thấy Lê Nhan tới, cuống quít buông việc trong tay xuống, tiến lên đón: "Ơ kìa tiểu thư, sao con không tới mà không nói trước một tiếng, để vú chuẩn bị ít thức ăn con thích!"
Lê Nhan ngượng ngùng cười cười: "Không cần đâu vú Vương, con tới tìm ông ngoại."
"Ồ, tìm lão gia ư, ông ấy đang ở võ quán đấy." Vú Vương nói xong, ngoảnh đầu lại hô một tiếng vào trong phòng, lại xoay người nói với Lê Nhan, "Bây giờ vú đi mua thức ăn, tối nay con hãy ở lại ăn cơm, đã lâu lắm rồi con chưa nếm lại tay nghề nấu nướng của vú đâu!"
Dứt lời, vú Vương hân hoan đi ra ngoài, Lê Nhan bất đắc dĩ nhìn bà một cái, đi tới hướng võ quán.
Cách từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh cười đùa rên rỉ từ bên trong, còn kèm theo tiếng gào thét trung khí mười phần của huấn luyện viên. Khi còn bé, ba mẹ Lê Nhan rất bận rộn, ba ngày hai bữa đều bị ném tới chỗ ông ngoại, nói cô giết thời gian ở trong võ quán cũng không quá đáng.
Đứng ở cửa nhìn một hồi, đám học trò dưới ánh mắt lom lom như hổ rình mồi của

Xem tiếp: Chương 45: Chương 45