41 Dạ tiệc bố trí ở Đại Hoàng cung, cung điện rộng rãi giữa Đông cung và lãnh cung ở phía bắc, vẫn được dùng để thiết tiệc tiếp đãi quần thần, rộng lớn bề thế nguy nga lộng lẫy, hơn nữa vì là đông chí nên được bố trí lại.
42 Ánh trăng như tấm sa mỏng màu trắng bạc, dần tản đi theo đám mấy đen chợt lướt qua. Vẻ mặt Lê Tử Hà càng thêm âm trầm, mở to mắt, trong bóng tối không rõ cảm xúc trong mắt, nhưng vẻ âm u còn sâu thẳm hơn khí lạnh buổi đêm đầu đông.
43 "Hoàng thượng anh minh! Lão thần chỉ có một đứa con này, Hoàng thượng nhất định phải phân xử cho vi thần! Hu hu. . . . . "Trong Cần Chính điện, Ân Kỳ quỳ rạp dưới đất, nước mắt tuôn như mưa, run rẩy khóc lóc cầu xin không ngừng.
44 "Người không cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ sao?" Lê Tử Hà nhíu mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Mặc nói: "Triệu chứng này không khác gì ôn dịch bình thường, nhưng tốc độ này.
45 Lê Tử Hà còn chưa kịp đi giày, lời nói của Thẩm Mặc làm cho động tác của nàng dừng lại, ngơ ngác nhìn môi hắn mấp máy, lời nói như bị gió đêm mang đi, không thể lọt vài tai dù chỉ một câu.
46 Quản gia cúi đầu khóc không thành tiếng, Lê Tử Hà hơi mất kiên nhẫn, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Chỉ mới mấy ngày, vì sao Nghiên phi lại chết ở lãnh cung? Sao lại liên quan tới Phùng gia gia chứ? Nếu Phùng gia gia muốn động vào nàng ta, trong thời gian sáu năm qua cơ hội nhiều vô kể, không cần đợi đến khi nàng ta vào lãnh cung mới ra tay, còn để cho người ta bắt được nhược điểm mà thành người bị tình nghi?Quản gia bị tiếng quát lạnh lùng này làm cho kinh sợ.
47 Lê Tử Hà bước nhanh vào cung, cả người bám đầy bụi bẩn, tay áo ẩn hiện vết máu. Ngự Lâm quân canh cổng nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, cuối cùng xác nhận không phải là lệnh bài giả, lại thấy hắn không hề có vẻ chột dạ khiếp đảm mới để hắn vào cung.
48 "Đây chính là tin tốt mà người nói sao?" Sau khi khiếp sợ, sắc mặt Lê Tử Hà đột nhiên trắng bệch. Nếu như ý của Thẩm Mặc là chuyện này, vậy vô cùng có khả năng là do một tay hắn sắp xếp.
49 "Tử Hà, đi mau!" Thấy Ngự Lâm quân sắp đuổi tới nơi, Thẩm Mặc không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Tử Hà, ôm lấy nàng giậm bước nhanh chóng rời đi, quay đầu lại thấy Ngự Lâm quân đang đuổi theo nam tử kia, nên không phát hiện ra bọn họ.
50 Tô Bạch vội lắc đầu, cúi đầu e thẹn cười yếu ớt. Lê Tử Hà cúi đầu đứng bên, không cần ngước mắt lên cũng có thể mường tượng ra nụ cười kia. Có một lúm đồng tiền bên má trái, khi cười ánh mắt như tinh tú trên trời, tỏa sáng khiến tất cả mọi vật đều trở nên tinh khôi.
51 Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm Vạn An thứ mười cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông xuống trần gian, muộn hơn năm ngoái nhưng tuyết lại nhiều hơn. Bầu trời u ám, cứ như lạnh đi trong nháy mắt, trở tay không kịp.
52 Lê Bạch điện rộng rãi sáng ngời, thể hiện rõ sự sang quý. Màn tơ màu hồng nhạt khẽ phất phơ, màu sắc ấm áp, vốn nên đốt lò sưởi để tôn lên sự ấm áp như mùa xuân trong điện, nhưng bởi vì không khí lạnh như băng khiến căn điện vô cùng kỳ dị.
53 Ngoài cửa sổ, những bông tuyết chợt rơi, từng bông rồi lại từng bông, nhẹ nhàng tinh khôi, bồng bềnh rơi xuống cùng cơn gió thoảng. Lê Tử Hà co duỗi mười ngón tay cứng ngắc, nhìn Diêu phi mãi không nói gì.
54 Diêu di nói, ta là điều duy nhất của rất nhiều người, nên gọi ta là Nhất Nhất. Hách công công luôn nói thế giới của ta rất nhỏ, mỗi khi đến lúc đó, ta sẽ nhìn nơi mà ta ở từ khi có trí nhớ.
55 Duyệt nhi cố ý cất cao giọng, trong lòng Lê Tử Hà dấy lên hồi chuông cảnh báo. Bây giờ nàng mang thân phận nam tử, tất nhiên gặp riêng phi tử là không hợp lễ nghĩa, còn bảo Duyệt nhi đứng canh chừng, nếu để Vân Tấn Ngôn bắt được thì khó lòng giãi bày.
56 Lê Tử Hà thất hồn lạc phách ra khỏi Cần Chính điện, trở về Thái y viện theo thói quen, trong đầu vẫn quẩn quanh những lời Vân Tấn Ngôn nói với nàng. Độc thuật của Bình Tây vương phi, y thuật của Thẩm Mặc, thảo dược trên núi Vân Liễm, thân phận của Thẩm Ngân Ngân.
57 Thẩm Mặc nói, đời này không bao giờ muốn gặp Quý Lê nữa. Thẩm Mặc nói, hắn yêu Lê Tử Hà. Nhưng Lê Tử Hà lại là Quý Lê. Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, bông tuyết phất phơ, tầm mắt mơ hồ, hốc mắt nóng rực.
58 "Nàng muốn Vân Tấn Ngôn dùng lam nhan thảo thật sau?" Thẩm Mặc đang loay hoay với đống hoa cỏ bên cửa sổ chẳng biết được trồng từ khi nào, ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Lê Tử Hà bước vào, nhướng mày hỏi.
59 Thân thể Diêu nhi run lên, sắc mặt vừa nhu hòa lại rét lạnh. Nàng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Lê Tử Hà: "Người! Người là tiểu thư thật sao?"Lê Tử Hà đau lòng gật đầu lia lịa, cố gắng cười nói: "Vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Ngoài ta ra, còn ai có thể biết được nhiều chuyện về em đến vậy?"Mắt Diêu nhi lóe lên vẻ do dự, đột nhiên bò xuống giường, giày cũng chẳng thèm đi mà giẫm chân lên mặt đất lạnh băng, chạy đến trước tủ đồ bằng tốc độ nhanh nhất.
60 "Hai ngày sau, thúc phụ đến Vân Đô, Vân Tấn Ngôn ắt phải thiết yến khoản đãi, bây giờ thân phận ta đã bị bại lộ, nếu thúc phụ tới ta cũng phải tháp tùng, không thể thoát thân được.