21 Đột nhiên hai chị em nhỏ trừng mắt nhìn tôi tóe tia lửa điện: -Hông bao giờ! Rồi nhỏ chị đóng cửa cái rầm bỏ xuống nhà dưới không quên để lại mấy lời như tát nước vào mặt: -Đồ ăn sáng tui dọn rồi đấy, ăn hay không thì tùy! Còn nhỏ em thì ngồi phịch lên giường, phồng má nhíu mày: -Đừng hòng! Tôi ở giữa chẳng biết nên theo ai, bênh ai, phản ai nên cứ đứng như trời trồng chẳng nói năng được câu nào.
22 Sáng mùng 1 hôm nay là một ngày nắng đẹp, nó làm con người ta cảm thấy khoan khoái, ấm ấp. Nắng chiếu xuống những tòa nhà, góc phố và cả những con đường, nhuộm cho chúng một màu vàng chóe đến chói mắt.
23 Khẽ cười một nụ cười xinh như đóa hoa, Ngọc Lan dò hỏi con bé: -Nè, sao em giận chị em vậy? -Ủa chị cũng biết nữa hả? -Ừa, anh Phong vừa kể cho chị! Vừa nghe nàng nói, con bé chu mỏ nhéo vào hông tôi kèm theo đó là một ánh mắt sắc lẽm như dao ý rằng anh là đồ nhiều chuyện, sao lại đem chuyện này kể cho chị Lanna biết.
24 Trở về ngôi nhà thân yêu của mình sau buổi ăn sáng đặc sắc ở nhà Ngọc Lan. Tôi vẫn để con bé trong phòng mình phòng khi hai chị em lại xảy ra xít mít phá vỡ kế hoạch vốn đáng tiến triển rất tốt này.
25 Chung quy lại thì tôi cũng chẳng để tâm mấy đến việc bị ăn đòn, tôi cũng đã lường trước được việc này rồi, không sớm thì muộn mà. Cái quan trọng là hai chị em họ lại làm lành rồi.
26 -Ê mày Phong, con nhỏ Nhung ở trên này đến chừng nào? -Chắc là qua tết lại về? -Tiếc thế nhể? Mà nó có bồ chưa? -Mày đừng lo, sang năm 11 nó lên đây học đấy! Nhưng tao không biết chắc nó có bồ hay chưa thôi! Tự nhiên thằng Huy nhìn tôi với gương mặt khả ố: -Ê, hay mày hỏi dùm tao nha! -Sặc, chuyện của mày thì mày tự giải quyết chớ! -Thì mày thân hơn tao mà, giúp tao phát đi! -Làm biếng quá mày ơi! -Chẳng lẽ mày không giúp huynh đệ của mày được à? -Lại giở giọng đó ra nữa! -Giờ mày có giúp không? -Uầy, rồi mày! Mệt thân! Đến đây nó cười khì vỗ vai tôi bờm bợp tỏ vẻ khoái chí lắm.
27 -Nè, lẹ lên! Người ta sắp tới đón rồi đấy! Tôi lều bều nhắc nhở hai chị em con nhỏ Nhung mau chóng thu xếp đồ đạc. Bây giờ đã là mùng 9 rồi, đã đến lúc hai chị em nhỏ trở về quê tiếp tục việc học của mình.
28 -Thực sự thì sau 2 năm em đã cố gắng thay đổi để anh cảm thấy vui nhưng xem ra chỉ là công cốc rồi! Chẳng những thế anh lại còn e dè với em nữa! -Không em chẳng có gì sai cả bé Linh ạ! Chỉ là tại anh quá nhạy cảm với mấy chuyện này thôi! -Vậy anh không ghét bỏ em à? -Không bao giờ và chưa hề nghĩ đến chuyện đó, em khéo lo thôi! Đột nhiên con bé thay đổi sắc mặt 180 độ.
29 Về chủ quan, đương nhiên hai người nay yêu nhau thật nên vấn đề có hạnh phúc hay không thì khỏi phải bàn cãi. Thấy sắc mặc lúc nào cũng vui tươi của bé Phương cũng đủ hiểu rồi.
30 Chương 80: Nhưng chẳng bao lâu, khi tôi còn chưa chạy được nửa đoạn đường đến nhà Ngọc Lan thì trời đã phủ giăng một màn mưa dày đặc, lạnh ngắt. Tôi bình thường thì có thể đội mưa sang nhà nàng rồi, nhưng hôm nay tôi còn phải bảo vệ bó bông khỏi bị tổn hại nữa, nó có bề gì thì chắc tôi chẳng sống nổi.
31 Phải tôi đã khóc, khóc cho cái sự vô dụng của mình. Thường ngày tôi đánh với người ta ầm ầm vẫn không sao. Thế mà chỉ mới té xe, tôi đã không gượng dậy được.
32 Lại một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng tôi. Mặc dù nàng không trực tiếp nói nhưng tôi có thể hiểu được ngụ ý câu nói của nàng rằng từ nhỏ nàng đã phải thực hiện lời hứa đến nỗi đánh mất tính cách thật của mình.
33 -Ngọc xin lỗi…-Nàng khẽ lí nhí -Về việc gì? -Lúc nãy đã tát Phong đó, chắc là đau lắm phải không? -Ui, không có gì? Hiểu lầm mà! Nhưng sao lúc nãy Ngọc cư xử ngộ vậy? Tuy nhiên, đáp lại tôi chỉ là những cái lắc đầu kèm theo đó là tiếng thở dài đến sầu lòng.
34 Chẳng có hôm nào như hôm nay, lớp tôi hăng hái hẳn ra, trông mặt đứa nào đứa nấy phởn thấy rõ. Thậm chí còn có vài đứa giơ tay xung phong tham gia nữa.
35 -Thì như lúc nãy tui nói đó, tui sẽ đi hỏi 3 thằng bạn của tui! Nếu nó đồng ý thì ngọt! -Vậy thì ông hỏi mau đi, cuối tuần nay là nộp danh sách cho trường rồi! -Uầy, còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của hai người nữa! Vừa nghe, cả Lan và Ngọc đều trố mắt: -Việc gì thế, nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ? -Hề hề, cũng hông có gì! Chỉ là chiều nay hai bà làm ơn kiếm bộ nào gợi cảm mặc vào theo tui với thằng Phong qua nhà thằng Huy bàn chuyện.
36 Nói rồi nàng cùng Ngọc Lan thủng thằng vào nhà cùng với thằng Toàn. Nhưng người làm tôi chú ý nhất vẫn là Lam Ngọc. Bộ váy nàng đang mặc hiện giờ làm tôi liên tưởng đến bộ váy hồng nàng mặc hôm mùng 3 tết khi tôi bắt gặp nàng ở công viên Tao Đàn.
37 Chương 82: Thực ra việc nhờ Lan với Ngọc mặc đồ thế này cũng chỉ là kế hoạch dự phòng của thằng Toàn mà thôi. Cái cốt là để ngắm Lam Ngọc xem như thế nào chứ chắc gì phải dùng kế hoạch đó với tụi thằng Huy.
38 -Việc này… -Việc cái gì hông biết, đi thôi chần chờ gì – Rồi tôi nhá mắt sang hai người kia - Có lớp trưởng Lam Ngọc đi mới vui phải hông mọi người! -Ừa, phải đó! Đi nào…! Trước áp lực từ số đông, dù vẫn còn miễn cưỡng lắm nhưng nàng vẫn phải gật đầu đồng ý lời đề nghị của chúng tôi ngay.
39 Tôi tức điên cốc đầu nó một cái rõ đau làm nó ôm đầu giãnh đành đạch ăn vạ: -Khỉ bố mày Phong, không nhìn thì để bố nhìn! -Ơ, cái thằng này lì! Lam Ngọc mà biết được thế nào cũng… -Cũng sao…? Lại một lần nữa hai thằng tôi bỗng giật thót người khi Lam Ngọc giờ đây đang nhíu mày ngồi giữa hai bọn tôi với vẻ mặt cực kì sát thủ: -Vừa nãy tôi có nghe 87 gì đấy, thế là thế nào? -Ực thì hề hề hai thằng mình chơi đoán năm sinh! Phải hông mày Toàn.
40 Lam Ngọc rụt rè trượt từ từ xuống hồ nước mát lạnh. Có lẽ vì chưa biết được độ sâu của hồ nên khi vừa nhảy xuống nàng đã hụt chân chìm sâu xuống dưới đáy.