Danh sách chương Cạnh Kiếm Chi Phong
21
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Đã hiểu chưa, nếu anh có đủ tự tin với bản thân thì đã không cần cố ý đụng tôi trong phòng thay đồ.
22
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Chris không vội rời khỏi mà chầm chậm đi đến rìa sân, nhàn nhã dựa vào tấm ngăn xem trận đấu của Lâm Dật Phi.
23
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Mắt nhắm mắt mở chạy dọc theo hai lề đường.
24
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Một người bạn cho.
25
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Y mỉm cười, gọi tên tiếng Trung của Lâm Dật Phi, “Lâm Dật Phi, trận đấu hôm nay thú vị không?”
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, cậu chỉ nói qua một lần tên tiếng Trung của mình với Kevin, không ngờ anh ta lại có thể phát âm rõ ràng như vậy.
26
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Ăn xong cơm tối, Lâm Dật Phi lưng đeo ba lô xuống lầu.
27
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Lâm Dật Phi vốn nghĩ rằng mình và Chris cùng lớn lên, vậy thì quan hệ giữa bọn họ sẽ chỉ thuần túy dừng lại ở tình bạn, nhưng xem ra hiện tại sự thật không như mong muốn.
28
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Khi Lâm Dật Phi bước ra đấu trường, thì Chris đã chuẩn bị xong, anh đội mặt nạ bảo hộ đứng ở tuyến chuẩn bị, chấp kiếm lưu loát, hành lễ tao nhã.
29
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Được… cám ơn… Trận đấu chiều nay, Katherine phiền cậu giúp tớ nói với ban giám khảo một tiếng… tớ chỉ có thể bỏ cuộc thôi…”
“Không thành vấn đề!”
Cứ thế, Kevin đón một chiếc taxi, cùng Lâm Dật Phi đến bệnh viện Athony.
30
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Không nhìn gì cả.
31
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Hơn mười giây sau, lúc Lâm Dật Phi tưởng chừng như đã qua một thế kỷ, thì đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, Chris kề sát vào tai cậu nhẹ giọng nói “Chúng ta đi”, liền kéo cậu chạy ra ngoài.
32
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Sao em lại đến trường anh học?” Lâm Dật Phi nhớ rõ Ivy có huấn luyện viên riêng, theo lý mà nói nếu nhà hắn giàu thì sẽ không đến trường công học.
33
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Hình như phải đó…” Katherine chỉ có thể nhìn thấy đầu của đối phương, chỉ có một mình Chris, người ngồi bên cạnh không mặc đồng phục của trường Griffith, Chris một mình tới ư?
Rất nhanh, lực chú ý của Katherine đã trở về trận đấu.
34
.
George gõ cửa phòng Chris, hỏi: “Đêm nay Lâm ở lại đây sao? Có cần chuẩn bị áo ngủ không. ”
Chris ngồi trên ghế xem sách, không ngẩng đầu, “Không cần đâu, lát nữa ông hãy đưa cậu ấy về nhà đi.
35
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“A… xin lỗi. ”
Lực độ cùng ôn độ của ngón tay đối phương rõ ràng như thế.
36
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Vào cửa nhà Ozbourn, George cực kỳ săn sóc giúp hai người đẩy cửa, nhà Ozbourn luôn luôn yên lặng nay trở nên rất náo nhiệt.
37
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Dù sao Elizabeth cũng là một tiểu thư, bị Chris nói thế tất nhiên cảm thấy mình mất hết mặt mũi, “Lâm cũng nói không có nguy hiểm, anh cần gì phải lo chứ?”
Chris bước từng bước về phía trước, ánh mắt gần như muốn đâm thủng Elizabeth, “Nếu cậu ấy ngã thì sao? Em sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ em muốn thấy cảnh cậu ấy bị ngã.
38
Sức phán đoán nhạy bén trên đấu kiếm trường hoàn toàn biến mất, cả đầu Lâm Dật Phi đều nghĩ nếu mình đi, sau khi báo nguy về không thấy Chris sẽ thì phải làm sao?
Ngay sau đó, có một tên đã nhìn thấy Lâm Dật Phi, trong bãi đổ xe rộng lớn như vậy, hành động của bọn chúng vốn rất dễ bị trông thấy, bỗng Lâm Dật Phi hiểu được bọn chúng so với mình càng thêm kinh hoảng.
39
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Ngay cả tao cũng suýt bị mày hù.
40
<tbody>- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
“Ừm. ” Lâm Dật Phi nâng tay trái chạm vào má anh, Chris chậm rãi cúi đầu nhắm mắt lại, nghiêng nghiêng khuôn mặt để cảm nhận độ ấm trên ngón tay cậu.