21
“Chắc là anh không cần nó nữa!” Đào Tử Kiệt xuống tay tàn nhẫn.
“Dừng lại. ” Diệp Sở Sinh đau đến mức mặt mũi tái xanh, nhưng vẫn ghé mặt sát lại môi cậu nói: “Tôi nhận thua, tôi có thể hôn cậu không?”
Đào Tử Kiệt bối rối, không phải lỗ tai của cậu có vấn đề rồi chứ, Diệp súc sinh đang cầu xin sự đồng ý từ cậu sao?
Quả nhiên, bản tính súc sinh ngay sau đó liền bại lộ, hắn xoay người đè Đào Tử Kiệt xuống mặt cỏ, môi hắn chạm vào môi cậu, nụ hôn vừa điên cuồng vừa tha thiết.
22
Trời vừa sáng, Đào Tử Kiệt đã bị tạt nước gọi dậy.
Cậu mở mắt, đưa tay lau mặt, mùi rượu gay mũi xộc đến. Diệp Sở Sinh đứng ở bên giường nhìn cậu, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm chai rượu Brandy, hình tượng tao nhã dịu dàng đã không còn, chỉ thấy một tên say rượu vô lại.
23
Đời này Diệp Sở Sinh tạo nghiệt dù chết mười lần cũng không hết tội.
Rất nhiều người muốn hắn chết, nhưng lại chẳng có mấy ai có gan động vào hắn.
24
“A a a a …!”
Tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa này chính là từ miệng của người đàn ông kiêu hùng đứng đầu thế giới ngầm Diệp Sở Sinh phát ra.
25
Bầu trời xanh ngắt, tầng mây mỏng, ánh mặt trời rực rỡ.
Nhưng những điều này Đào Tử Kiệt không thể nhìn thấy, cậu trần truồng ngã xuống cỏ, nằm thành hình chữ đại thở hổn hển.
26 Nước trong vòi chảy ào ào, Đào Tử Kiệt khom lưng, đưa tay vốc nước lên mặt, nước cùng với máu hòa lẫn từng giọt từng giọt nhỏ xuống bồn rửa tay trôi đi.
27 Ecstasy là loại rượu không hề cay nồng như các loại rượu khác, vào miệng liền tràn đầy thơm ngọt, là thành phẩm đặc sắc của Bùi thiếu, tiếng Hoa gọi là tiêu hồn, trong rượu có trộn lẫn một chút chất gây ảo giác và thuốc kích thích.
28
Lúc nhận được tin Đào Tử Kiệt bị tai nạn, Diệp Sở Sinh đang có cuộc họp tổng kết quý ở công ty.
Hắn phất tay một cái, ra hiệu thư ký chuyển lời đi ra ngoài, sau đó nhìn màn hình chiếu nói: “Tiếp tục, vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Hội nghị lại giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc ấy Mạc Bắc thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Sở Sinh, có chút kinh ngạc khi thấy hắn lại bình tĩnh như thế.
29
Diệp Sở Sinh cầm bình nước vào cửa, suýt nữa bị bó bông hồng diễm lệ kia làm cho mù mắt, hắn ngẩn người, sau đó lại cười nói.
“Bảo bối, bó hoa này thật đẹp, em có thích không?”
“Không thích.
30 Đào Tử Kiệt thoải mái xong liền ngồi phịch ở trên giường bệnh thở dốc, nhìn thấy Diệp Sở Sinh lau miệng, đũng quần thì phồng lên, trong đôi mắt tràn đầy ham muốn.
31
Diệp Sở Sinh quả nhiên nói là làm, không hề chạm vào Đào Tử Kiệt dù chỉ là một chút.
Dù cho Đào Tử Kiệt có ở trước mặt hắn té đến trầy mặt sưng mũi, vỡ đầu chảy máu, hắn cũng chỉ nhìn thờ ơ không chút động lòng, trên mặt một tia đồng cảm cũng không hề có.
32
Đào Tử Kiệt cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Buổi sáng ngày hôm nay, Diệp Sở Sinh đi tới phòng của cậu, giúp cậu chải tóc, cắt móng tay, giúp cậu thay một bộ quần áo thường ngày màu trắng, sau đó lại mang tất, ngồi xổm ở bên giường buộc dây giày giúp cậu.
33
Tiến độ khôi phục của Đào Tử Kiệt cũng không hề khả quan.
Cho dù chống gậy đi cũng chỉ có thể kiên trì đến 15 phút, sau đó đầu gối chân trái nhất định sẽ sưng lên, đau nhức không thể tả.
34
Mọi cử động của Đào Tử Kiệt đều đặt dưới sự quản chế của ai đó, căn bản không gạt được, vì lẽ đó cũng không có ý định giấu.
“Em ngày hôm qua đi tới Câu Lạc Bộ ư?” Diệp Sở sinh đem đầu thuốc lá dụi lên xương quai xanh của cậu, khẽ mỉm cười hỏi: “Tại sao? Em không phải rất ghét nơi đó sao?”
“Tôi đi thỉnh giáo ông chủ ở đó xem xem làm thể nào để trở thành một sủng vật đáng yêu.
35
Diệp Sở Sinh từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra, sau khi đợi cho mắt thích ứng với hoàn cảnh u ám, khóe mắt như muốn nứt ra.
Đào Tử Kiệt trần truồng bị treo trước mắt hắn, thân hình màu mật ong phủ kín những vết thương to nhỏ khác nhau, tay trái quả nhiên thiếu đi một ngón tay, miệng vết thương còn đang chảy máu, vết máu đỏ thẫm chói mắt chảy dài trên cánh tay.
36
Địa Ngục có mười tám tầng, là do ai đặt ra số lượng? Thượng Đế nhân từ hay quỷ sa tăng tà ác?
Địa Ngục chân chính là vực sâu vô tận, người cho là mình đã rơi xuống tầng sâu nhất nhưng cũng chỉ là một phen đau đớn thống khổ, rồi lại tiếp tục rơi xuống sâu hơn đến khi bị bóng tối nhấn chìm.
37
Đào Tử Kiệt đốt hết toàn bộ di vật của Tương Niệm, đốt không hết liền chôn, chôn sạch, một chút cặn bã cũng không để lại.
Lúc trước Diệp Sở Sinh cũng làm như thế này, hắn chặt đứt ràng buộc giữa cậu và Đào Tử An, khiến cho anh em bọn họ phải sống ở hai thế giới bất đồng.
38
Gặp lại Bùi Ngọc đã là đêm thứ hai qua tết Trung thu.
Từ trên đỉnh núi Thái Bình ngẩng đầu nhìn lại, màn đêm như một miếng vải đen, ánh trăng tròn sáng trong treo ngay trên đỉnh đầu, gần đến độ giống như có thể tiện tay với lấy.
39
Một mặt giam cầm Diệp Sở Sinh, một mặt Đào Tử Kiệt ngoài sáng thông báo hắn đang bệnh, đồng thời ở trong bóng tối tung tin đồn bệnh hắn tái phát.
Cậu tung những tin đồn lừa dối nhiều vô số kể, tựa như đem mình đẩy lên một cây câu độc mộc (cầu khỉ), dưới chân là vách núi vạn trượng chỉ có thể tiến lên không thể lùi về sau.
40 Đào Tử Kiệt bản thân giống như biết mình đang làm gì nhưng cũng lại giống như không hề biết, chờ đến lúc cậu phục hồi lại tinh thần thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.