21
Tần Vũ đã đi được mấy bước dừng chân, quay đầu lại nhìn Thẩm Đông.
Thẩm Đông kéo tay Tào Mộc không dám buông, nhìn Tần Vũ không có ý định đi tới đây, không thể làm gì khác hơn là kéo Tào Mộc về phía Tần Vũ: “Tào Mộc, cậu đi cùng tôi.
22
Thẩm Đông nói xong câu này, liền nhìn gắt gao vào Hồng Kiệt, muốn nhìn xem cậu ta có phản ứng gì.
Nói thật, suy xét đến chuyện trí nhớ của Tào Mộc không đáng tin cho lắm, năm sáu năm này rốt cuộc có thể dùng làm chứng cứ cho bảy tám năm kia của Hồng Kiệt hay không, trong lòng hắn cũng không chắc, huống hồ là bảy tám năm này của Hồng Kiệt, cậu ta cũng chỉ nói là chắc vậy.
23
Lái xe được một đoạn, liền rẽ vào một rừng cây, tu bổ rất đẹp, có thể tạo bóng râm, lại không cảm thấy lạnh lẽo.
Phía sau rừng cây là một sườn núi nhỏ, có thể nghe thấy tiếng nước từ xa xa vọng lại, Thẩm Đông tuy không có tâm trạng, nhưng vẫn cẩn thận nghe, trong lòng tìm tới cái vòng trên bản đồ đã sắp khắc sâu vào trong đầu hắn, con sông xuyên qua thành phố chảy từ ngoại ô thành phố về phía hạ du, nơi này có thể nghe thấy tiếng nước, Thẩm Đông gần như có thể đoán ra được vị trí hiện tại của bọn họ.
24 Thẩm Đông chẳng mấy khi nghe nhạc, trước lúc lên đảo đã chẳng có thói quen nghe nhạc, lên đảo rồi lại càng không nghe, máy tính không có loa, ngay cả lúc vẫn còn có thể mở tệp ra xem siếc hắn cũng chỉ xem kịch câm.
25 Tào Mộc có lẽ là xưa nay chưa từng khóc bao giờ, trước đó Thẩm Đông chỉ nghe thấy cậu nhắc tới cách nói “muốn khóc”, mà thật sự nhìn thấy Tào Mộc khóc, đây mới là lần đầu tiên.
26 Lúc ngồi trên tàu, Thẩm Đông vẫn chưa lấy lại được sức, mọi thứ trải qua trong khoảng thời gian này cứ như một giấc mộng rối tung, những chuyện hắn cảm thấy không có khả năng lại cứ lần lượt xảy ra, ký ức hắn nghĩ rằng không tồn tại lại từng chút một hiện ra, hắn đã sắp không phân biệt được giờ vẫn đang nằm mơ hay đã tỉnh.
27
Cơm tối tổng cộng chỉ có ba người ăn, mà cô đã ở trong phòng bếp vừa bận rộn vừa khóc hơn một tiếng, làm một đống thức ăn bày lên bàn.
“Tiểu Đông à,” Cô vừa gạt nước mắt vừa chỉ thức ăn trên bàn, “Xem, đều là đồ con thích ăn, bao năm như thế ở bên ngoài một mình, cũng không ai nấu cho con…”
“Con…thích ăn thịt thật đấy…” Thẩm Đông rất xúc động nhìn một bàn đầy ắp thịt, ngay một chút màu xanh cũng không thấy, hắn hơi giật mình, mình trước đây thích ăn thịt vậy cơ à? Ở trên đảo thời gian dài, giờ hắn thích nhất là thức ăn từ lá xanh, có lúc nhìn lá cây trên đảo còn muốn giật xuống cắn hai miếng.
28
“Bật đèn lên,” Tào Mộc thở hổn hển, đưa tay giật lung tung quần áo trên người Thẩm Đông, “Không nhìn thấy. ”
“Bớt nói linh tinh đi, đèn đường là đủ rồi,” Thẩm Đông hôn lên ngực cậu, đưa tay sờ một cái, “Cậu muốn nhìn cái gì?”
“Không… biết nữa,” Hô hấp Tào Mộc hơi dừng lại, sau đó lại thở dốc càng mạnh hơn, “Anh không muốn nhìn tôi à?”
“Cậu bị quáng gà rồi cũng nên, tôi vẫn nhìn thấy được,” Thẩm Đông nắn cằm Tào Mộc, ánh đèn từ bên ngoài xuyên vào rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lông mày nhíu lại và hai mắt nhắm hờ của Tào Mộc.
29 Tần Vũ cảm thấy, mình chạy thật xa đến cái làng chài hẻo lánh này hẳn là một sai lầm khổng lồ, tiếp tục lắng nghe Hồng Kiệt hô tiếng có tiếng không với “Thuyền cướp biển” của cậu ta, thì là sai càng thêm sai.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong với Tào Mộc, trong lòng Thẩm Đông đã vững vàng hơn, hắn chỉ lo mình mấy ngày nay ở bên người nhà khiến Tào Mộc cảm thấy bị lạnh nhạt, đã vậy lần nào hắn cùng cô ra ngoài cũng không dám không dẫn Tào Mộc theo, phải bắt Tào Mộc theo cùng, hắn sợ, ngộ nhỡ lúc về không nhìn thấy Tào Mộc nữa.
31
“Sao cô ấy lại bị bệnh?” Thẩm Đông cau mày, đáng lẽ ra giờ hắn phải lo lắng, mà trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, giờ phản ứng đầu tiên của hắn lại là nghi ngờ: “Lúc chúng ta gặp cô ấy không phải vẫn bình thường sao?”
“Không biết, cải tạo vốn sẽ có tổn thương,” Hồng Kiệt làm tư thế khoan hãy hành động, “Dù sao cũng là thay đổi kết cấu cơ thể, nếu không thì sao Tần Vũ lại ngăn không cho Tào Tiểu Ngư đi cơ chứ.
32 “Anh nhìn thấy chàng trai trần truồng kia không!” Tiểu Trương chỉ vào đá ngầm đã không có ai, hai mắt trợn tròn lên rất to, nếu không phải hai mắt cậu ta bé, con ngươi giờ có khi đã nhảy xuống biển đuổi theo chàng trai trần truồng kia rồi cũng nên.
33
Thẩm Đông không yên lòng lắm, sau khi trở lại đảo cũng không có việc gì để làm, hắn đi thẳng tới phòng trực, cùng chú Trần trực ban.
Tào Mộc và Hồng Kiệt đều nhắc tới Mồ chôn đáy biển, hơn nữa, mồ chôn này nghe nói còn có liên quan tới người cá, Tào Mộc không nhớ rõ chi tiết, Hồng Kiệt không chịu nhiều lời, đây rút cuộc là nơi thế nào?
“Chú Trần,” Thẩm Đông nhìn chú Trần đang nghiêm túc chơi solitaire, “Chú sinh sống ở đây được bao lâu rồi?”
“Cả đời,” Chú Trần cười, thả con chuột ra, “Sinh ra đã ở đây, sau đó vẫn luôn ở đây, chắc chắn cũng chết luôn ở đây.
34
Thẩm Đông nói chuyện với Hồng Kiệt xong vẫn không hề di chuyển, ngồi trong phòng trực ngây người hơn một tiếng mới đứng lên cử động chân tay.
Cuối cùng cũng tới rồi, Thẩm Đông kéo ngăn kéo ra, nhìn mấy bộ tai nghe cách âm trong ngăn kéo, ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười, nếu như cái thứ đồ chơi này có tác dụng, vậy thì Dư Tiểu Giai cũng chẳng thể coi là kỳ tích gì đâu nhỉ.
35
Hồng Kiệt đương nhiên sẽ không mặc như vậy đuổi theo một con cá có tốc độ vượt xa người thường.
Lúc lặn xuống nước, cậu đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Tào Mộc kéo theo Tần Vũ đâu nữa, cho dù cậu biết tốc độ bơi của Tào Mộc so sánh với những con cá khác, như là Dư Tiểu Giai chẳng hạn, thực sự nhanh hơn nhiều, nhưng dù sao cậu ấy cũng kéo theo một người…
Điều này khiến cậu hơi bất ngờ, Tào Mộc rút cuộc nhanh tới mức nào?
Hồng Kiệt không nghĩ nhiều, cậu không có thị lực vượt xa người thường, ở dưới nước, cùng lắm là nhìn được hơi xa hơn so với người thường một chút thôi, cậu cởi khuy áo trên áo mình ra.
36
Thẩm Đông không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy mình như thể vẫn đang nằm mơ, mơ thấy rất nhiều người, người nhà, Tào Mộc, Hồng Kiệt, chú Trần và Trương Tam…
Có điều, lúc hắn bị đau đớn trên người trên tay trên đùi khiến cho nửa tỉnh lại, tiếp theo đó lại bị nước lạnh dội vào mặt đột ngột tỉnh lại, tức khắc nhớ ra được chuyện trước đó.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Phong lấy tai nghe ra, cùng lúc ông ta đeo tai nghe lên, giọng nói mang đến đau đớn của Tào Mộc rõ ràng đã nhỏ đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn biến mất, âm thanh của Tào Mộc cũng không kéo dài liên tục, cho nên ông ta không có cách nào phán đoán được, nguyên nhân khiến đau đớn đang dịu đi, là do tai nghe, hay là vì âm thanh Tào Mộc phát ra mang tới thương tổn đã nhỏ đi.
38 Hồng Kiệt không phải người quá sợ đau, một cây đinh ba găm trên bụng vẫn còn đó, nếu nói đau, đúng là thật sự đau, nhưng cắn răng nhẹ là có thể chịu đựng được, chuyện duy nhất cậu lo lắng chính là, mất máu quá nhiều có thể nào sẽ khiến mình từ người con biển cả biến thành linh hồn của người con biển cả không.
39
Kỹ năng bơi của Thẩm Đông cũng không tệ, cho nên gần như chưa bao giờ bị sặc nước.
Sặc nước thì ra lại đau khổ đến vậy, nhất là lúc không thể thở, ngạt tới mức ngực đau đớn lại bị sặc một ngụm nước biển tanh mặn, một bên là bị sặc điên rồi muốn ho khan, một bên là phát điên lên khao khát bức thiết muốn lấy hơi…
Cảm giác này thực sự là… ai sặc người đó biết!
Ngay lúc Thẩm Đông cảm thấy mình có lẽ sẽ không cam lòng ôm lấy cánh tay Tào Mộc chết đi như vậy, điều duy nhất khiến hắn được an ủi đôi chút, chính là trong cơn đau đớn cào tim nạo phổi, nhìn thấy bên trong ánh mắt mờ mịt mà lạnh lùng của Tào Mộc, có thay đổi.
40 Nếu như không phải là Thẩm Đông đang không mặc quần áo không muốn quay phía trước về phía Trương Tam, giờ hắn nhất định sẽ quay người đấm một cú cho Trương Tam ngất đi, sau đó lại tát thêm mấy phát cho cậu ta mất trí nhớ.