21 Tản văn 21 Phiến diện chút thôi Thứ cảm xúc thiêng liêng của yêu thương đôi lúc lại bị phân tâm và chia chắt quá nhiều bởi những ham muốn đời thường.
22 Tản văn 22 Ai rồi cũng phải đi Ta thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ. Ta chỉ cần một người ở lại Giữa trăm ngàn cuộc buông tay và lướt qua nhau mỗi ngày Ta chỉ cần một lần khờ dại Tin rằng sau giấc ngủ dài, nụ hôn của người sẽ gọi dậy được ban mai.
23 Tản văn 23 Cuối cùng cũng đến ngày này Chia tay không có nghĩa là hết yêu, 'mà là chúng ta ham yêu chính bản thân hơn ai hết. Cuối cùng tụi mình cũng đi tới ngày này, nhưng không phải là tới cùng của niềm hạnh phúc viên mãn.
24 Tản văn 24 May mà còn nắng lên Đủ nắng đủ mưa, đủ vừa hạnh phúc. Đủ buồn đủ vui, đủ nên cuộc đời. Những ngày trên trời trút mưa, trong lòng trút buồn, tôi lại ngồi xuống, lấy giấy viết và gạch đầu dòng những chuyện thường nhật xảy ra.
25 Tản văn 25 BUÔNG Buông tay là hết Chúng tôi có-thể-làm tất cả cho nhau,nhưng, không-thể-yêu-nhau. Tôi gọi người là “người lạ thân thương”. Nghĩa là hoàn toàn như những người dưng, không bận tâm chăm sóc, không đoái hoài vui buồn thường nhật, hai đứa có cuộc đời riêng để tự thương lấy mình mà chẳng cần ai chạm vào xáo động.