21 Hạnh phụ hoạ liền theo ông : - Đúng đó Ba, chính mắt con thấy ảnh. . . Ông Bảy không để Hạnh nói hết câu : - Thằng Định gì đó tài nghệ tao chưa biết sao, nhưng coi bộ mầy đi Saigon lần nầy về hơi đổi tánh binh người lạ đó nha.
22 - Tui là Năm Chắc, ông bầu của gánh hát, lần nầy tui chỉ hát ở đây có 3 đêm, mình cạn chun nầy làm quen đi, hẹn cậu lần sau nha. Định uống cạn chun rượu và nhìn mọi người trong bàn : - Dạ cám ơn chú Năm, lần sau cháu phải tới sớm mới được.
23 - Anh hai tui đờn bản nầy cũng hết xảy luôn, nhất là đờn cho cô Ba ca thì phải biết hi hi hi. . . Nhìn lên, Định thấy Hoành trao micro cho Hạnh và nhận cây guitar từ tay Tỵ.
24 Ông Bảy Thọ xen vào : - Nước cũng sắp đứng lớn rồi, thôi mình chơi một cặp Tứ Bữu "Minh Hoàng Thưởng Nguyệt" và "Ngự Giá Đăng Lâu" rồi nghỉ là vừa, được không anh Năm? Năm Chắc cười hề hề giơ hai tay lên khỏi đầu : - Chịu thua, chịu thua anh.
25 Thiên Hùng Bùa Lỗ Ban. . . thực hư. . . thiện ác Phần IV Phụ với Mén, quét dọn rửa chén bát vừa xong, Hạnh lên nhà trên thì thấy ông bà Bảy Thọ đang còn ngồi uống trà.
26 Ông Bảy Thọ rảo bước sau khi trả lời Lỳ, trong lòng cũng thấy vui vui khi nghe Lỳ khen Định đờn hay, ông lẫm bẫm : - Cái thằng, phải chi. . . Nhưng ông chưa kịp nói gì thêm, thì thấy Lành hớt hãi từ trong xưởng cưa chạy ra đường, suýt chút đã đâm sầm vào ông.
27 Thầy Hai Lý trầm ngâm : - Tui nghĩ. . . Nhưng thầy chưa kịp nói tiếp thì cô Ba Hạnh đã từ nhà trong mếu máo chạy ra : - Ba ơi, thầy Hai ơi, sao anh Định, ảnh.
28 - Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành. . . Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra. . .
29 Thầy Hai Lý mừng ra mặt khi nghe Tỵ nói như vậy, nhưng bà Bảy khi nghe ông Bảy kêu Tỵ thì cũng đi theo ra, bà xen vào: - Tỵ , bộ mầy quên thằng Sáu Mẹo rồi hả? Ông Bảy Thọ ngạc nhiên trong lúc thầy Hai Lý nhìn Tỵ : - Thằng Sáu Mẹo.
30 - Chết, không, không. . . Hạnh lao vào chụp cánh tay kia của Định khóc nức nở : - Anh Định, anh không thể chết đâu. . . thầy Hai sao lại như vậy chứ, hồi hôm anh ấy khoẻ lại rồi mà.
31 - Cái thằng nầy không biết trời cao đất rộng là gì, may nhờ có thầy giúp cho nó mấy ngày qua, không thôi nó đã toi mạng rồi. . . một lần cho nó biết sợ.
32 Ông già Hiệp Ẩn thở dài, nhìn ra sân, gió ban mai thổi qua nhè nhẹ, tiếng gà gáy dồn dập xa xa hoà trong tiếng lào xào cũa những bạn hàng xuôi về nhóm chợ, trời đã hừng hừng sáng.
33 nếu không chính bản thân hắn phải chịu hậu quả, vì lủ quỉ đó có bao giờ chịu làm việc không công chứ. . . Thấy thầy Hai Lý tròn mắt nhìn mình, ông già Hiệp Ẩn lắc lắc đầu : - Thầy cũng biết mà, xữ dụng bùa chú tức là sai những thành phần khuất mặt làm chuyện mình muốn, mà thành phần nầy có đẳng cấp của nó, nên tùy theo tâm tánh và thời gian tu luyện mà người luyện bùa có thể vẻ chữ bùa sai khiến được đẳng cấp nào.
34 Thầy Hai Lý bùi ngùi nhìn theo bóng dáng thật nhanh nhẹn của ông già Hiệp Ẩn, thoắt đó ông đã trèo xuống ụ ghe và hoà thật nhanh vào dòng người đông đúc buổi sáng.
35 Thiên Hùng Bùa Lỗ Ban. . . thực hư. . . thiện ác Phần V Chú Ba Lành kể đến đây thì ngưng lại, bưng chun trà thơm còn bốc khói do Hấu vừa rót uống một ngụm, từ từ vấn thêm điếu thuốc rê mồi lửa rít một hơi, đôi mắt chú nhìn ra trước sân nhà thoáng một chút u buồn.
36 "Một cái hình nhân đã cháy đen giống y như cái mà mầy đã bỏ vào chảo dầu và đem chôn đó. ", và thầy Hai nói luôn : "Thôi tao về luôn nha, mầy cũng đừng bao giờ đem chuyện nầy nói cho ai nghe để tránh hận thù vô lối.
37 - Thì họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn gì nữa mà hỏi. Tôi buột miệng : - Vậy những chữ bùa anh luyện thì sao? - Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng nói là ổng đã biết hai người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của anh Hai Định lúc đến cứu ảnh, ổng đã giải căn hết cho ảnh rồi, nên anh có thể lập gia đình và không còn xữ dụng bùa được nữa.
38 Chiến bỗng nhìn tôi nháy mắt và nó hỏi chú Ba Lành : - Rồi chú Ba phải ở một mình như vậy hoài sao. . . ? Chú Ba Lành bật cười ha hả : - Mầy thiệt tình mà, hổng để cho tao có một chút riêng tư nào sao.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 8