41 Sáng hôm sau, trên tất cả các mặc báo đều đăng tin tổng giám đốc Lâm Thị bị bắt, do buôn bán vũ khí trái phép, mua bán bất hợp pháp,. . . bị công an phát hiện và bị bắt giam để tiến hành điều tra.
42 Người ta nói, oan gia ngõ hẹp đúng là không sai. Nhược Hy vừa gặp Lạc Ái Tư Nhã ở shop bán quần áo trẻ em, thì bây giờ lại gặp ở nhà hàng. Nhược Hy làm như không thấy bước lại chiếc bàn cạnh Lạc Ái Tư Nhã để ngồi.
43
Hai người bước vào thấy có rất đông người đang ở phòng khách, họ không đi làm? Sao đều tập trung ở đây?
- Cháu là. . .
Một ông cụ tầm bảy mươi tuổi nhìn thấy Nhược Hy thì kinh hỉ.
44
Mộc Kha ấn vào điện thoại nội bộ, reo được hai tiếng đầu giây bên kia liền trả lời
- Tổng giám đốc, ngài cần gì?
- Vào phòng làm việc của tôi.
45
Sáng Sáng hôm sau
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào làm đánh thức con mèo nhỏ đang nằm co ro trên giường. Nhược Hy vươn tay dụi dụi mắt, theo thói quen đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
46 Nhược Hy bất ngờ, nhìn Lam Nhược Khê tiếng chị phát ra lúc này không hề có sự chán ghét hay khinh thường mà là gọi một cách chân thật. Nắm tay thành quyền để áp chế cảm xúc của mình, Lôi Lạc Dương cũng nhận ra sự thay đổi trong con ngươi đen không gợn sống kia.
47 Cứ như vậy, từng ngày trôi qua rất êm đẹp nhưng sau cái đêm Nhược Hy gọi cho Lôi Lạc Dương thì cô không thể gọi được nữa. Lòng Nhược Hy tràn đầy bất an, có lúc nghĩ đến anh mà quên cả ăn.
48 Trời sẫm tối, chiếc xe Ferrair màu đỏ dừng trước biệt thự. Nhược Hy lái chiếc xe vào gara rồi quay sang nhìn hai tiểu bảo bối đã ngủ say thì nở nụ cười hạnh phúc.
49
Năm năm sau
Tại sân bay lớn nhất của thành phố S, một người phụ nữ mặc chiếc đầm hồng phấn tóc được cột cao, đeo kính râm đen chân mang giày cao gót.