41 Hai đại thiếu gia Hoàng Quân và Lee Sung ngồi trước bàn ăn, y phục chỉnh về nhìn những cô giúp việc bày dọn đồ ăn sáng.
- Thiếu gia- một cô thốt lên rồi tất cả đồng loạt cúi đầu.
42 Cụm từ trong lúc mơ màng ngắm nhìn người đàn ông phía trước đó là vứt. Vứt gì? Cô sao? Không thể nào!
- Anh vứt gì vậy?
- Chiếc xe kia!
- Hả? Tại sao lại vứt nó.
43 Khuya. Mọi học sinh đều về hết. Hàn mặc phong đưa ra điều lệ quái quỷ, cô không được tiếp cận với bất kỳ một người đàn ông nào. Cho nên khi kin tốt bụng muốn đưa cô về thì lập tức cô chạy xa mười mét, trốn tránh như trốn ma.
44 Ánh đèn vàng phủ lên căn phòng, nhuộm lên cả chăn gối. Hàng mi cong khẽ rung, cô từ từ mở mắt. Đêm qua, cô chỉ nhớ đến lúc gương mặt hàn mặc phong xuất hiện.
45 Một tên vệ sĩ đến gần hàn mặc phong, hắn khẽ gật đầu.
- thiếu gia, trần gia đã bắt đầu. . .
Trần bảo nhi vô thức nhắc lại hai chữ trần gia không biết là bao nhiêu lần khiến hắn nhíu mày, lee sung và hoàng quân càng thêm phần khó chịu.
46 Cô và hắn liên quan gì đến nhau, căn bản mối quan hệ này cô xem như là mặt trăng mặt trời. Nhưng ít ra nghe được lời an ủi của hắn không an tâm mà không khéo lại hóa ra tâm thần.