21 Uống thêm một tí, một tý rồi không biết là bao nhiêu nữa. Một sự thật đau khổ. Sau khi những kẻ kia ăn xuống no say, cô mở miệng xin tá nạn một đêm nhưng bọn họ dám phũng phàng đuổi cô ra không thương tiếc.
22 Trần bảo nhi cau mày mở mắt. Khó khăn tiếp thu ánh sáng rọi vào từ cửa sổ buổi giữa ngày. Cô kinh ngạc nhìn mơ mình an tọa. Thế này.
23 Xong xuôi, hắn tiến lại bên giường, lấy tay hất chăn ra nhìn trần bảo nhi mặt đỏ bừng như trái cà chua chính, hắn nhíu mày
- sao vậy
- nóng
hàn mặc phong vô cùng sửng sốt, miệng khẽ nhếch lên
- không sao- cô lao nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, tựa mình vào, đặt tay lên ngực
- sao tim mình đập nhanh như vậy chứ.
24 Thoát được rồi. Đời cô chuẩn bị bước sang một chân trời mới, thoát khỏi tên biến thái đó chính là mục đích của cô từ trước tới nay, bây giờ thì đã thành công, không sắp thành công, nhưng trần bảo nhi tin chắc là thành công mĩ mãn.
25 Đau. Đau gần chết. Cô trong một phần ý thức nhỏ nào đó đã nghĩ hắn- hàn mặc phong thật tốt bụng cũng đáng làm hoàng tử của đời cô lắm chứ.
26 Chắc là trong suy nghĩ ngây thơ của cô, hàn mặc phong chưa tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng sự thật hôm nay là cô đã nghĩ nhầm tệ hại. Đối với một con người tàn ác như hắn có lẽ cô cũng chỉ là một chút thoắng qua.
27 Sau vài ngày dưỡng bệnh rất ngoan ngoãn. Trần bảo nhi vô cùng phấn chấn đi đi lại lại trong phòng. Trong suốt thời gian tĩnh dưỡng vô cùng nhàn nhã, trí não cô bỗng thông minh hẳn ra, và điều thông minh nhất là đưa ra được quyết định sáng suốt nhất lịch sử : ăn bám hắn.
28 Con vật đáng sợ không ngừng tiến lại hai người, trườn trườn tấm thân kinh tởm. Hắn mang vẻ mặt đằm đằm sát khí nhìn xuống vật thể kia, chân tiến sang một bên.
29 Những điều khoản yêu cầu trắng trợn làm cô 'cười' không ra nước mắt
- thế nào?
- phải nhất thiết thế sao?- cô nhìn hắn
- phải
- nhưng tôi không yêu anh- cuối cùng cô cũng tìm được lý lẽ.
30 Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy tay cô, bóp nhè nhẹ
- em có thể không ghi
- nếu không chịu học, chắc tôi đi làm bụi đời. Tôi nghèo còn họ giàu, họ có cả công việc ngon lành còn tôi thì phải chạy vạy nộp hồ sơ.
31 càng về khuya, màn đêm rủ xuống dày sương giá, trần bảo nhi gập người trong lòng hàn mặc phong. Tận hưởng sự che chở trong cả giấc ngủ.
32 - nếu vậy thì thôi. Anh đến đón em chứ
- tất nhiên rồi. Công chúa nhỏ
trần bảo linh vui vẻ trở về lớp chuẩn bị cho tiếp cho gần một tiếng học.
33 Hàn mặc phong sau khi tuyên bố chủ quyền liền lập tức cất bước đi trước, bỏ lại một mình cô. Riêng đối với trần bảo nhi, cô chưa bao giờ bị sock đến vậy, lại còn là sock nặng nữa chứ.
34 Hàn Mặc Phong bước đi. Hắn không thể nói là tớ sợ hai cậu cướp mất vợ. Nếu như thế thì thật đáng xấu hổ. Hắn không phải không tin vào bảo thân hắn mà chỉ đang đề phòng trước.
35 Ví dụ như lúc nãy, hắn tuy đầu miệng là đòi lệ phí nhưng lại không hề lấy nha, vậy là túi tiền của cô tạm thời vẫn an toàn.
- Tôi không tốt bụng như em nghĩ đâu!
Tốt bụng.
36 Miếng đùi gà rơi xuống, Trần Bảo Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt không thể ' yêu thương ' hơn, bàn tay nắm lại.
- Sao?- Hàn Mặc Phong nhìn biểu hiện trên gương mặt cô
Trần Bảo Nhi cầm lấy chiếc đùi gà ăn dở, chứa đầy emzim khoang miệng nhét thẳng vào miệng hắn, mắt giận dữ chiếu vào.
37 Hiện tại, sau khi bị Hàn Mặc Phong lôi đi. Trần Bảo Nhi ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, nhìn xa xăm, thành phố New York nhộn nhịp về đêm.
38 Trần Bảo Nhi không ngờ lớp học lại nhiều học viên như vậy. Ngay cả cô bạn cùng bàn của cô cũng đến. Trần Bảo Nhi chỉ nghĩ những người như cô mới chạy đôn chạy đáo đi học,ai ngờ những người kia cũng chạy nhanh không kém.
39 Trong lòng có một chút buồn bực. Cảm ơn Kin xong, cô lặng lẽ đi trên con ngõ dài. Người con trai phía ngoài nhìn theo cô. Khuôn mặt điển trai chưa hết kinh ngạc.
40 Khuya.
Hàn Mặc Phong đứng trên ban công, gió lùa vào mái tóc ngắn làm nó bay loạn xạ càng thêm phần cô độc, lạc lõng và bất cần.