“Giết heo? Cô có biết người cô giết chính là Phó thị trưởng Cổ Thành, là cán bộ quan trọng của quốc gia!” Nguyên Đông Nam không khỏi có chút nổi giận, lạnh lùng quát lớn vào khuôn mặt dửng dưng của Vương Linh. Bọn họ giống như chó ngày đêm truy xét vị trí của Lý Bình, nhưng trong miệng người con gái này lại bị nói không đáng giá một đồng tiền. Đường đường là Phó thị trưởng còn không sánh bằng một con heo.
“Vậy anh có biết Phó thị trưởng Lý Bình cưỡng gian bao nhiêu phụ nữ lại còn tham ô bao nhiêu tiền công quỹ, đã tham gia bao nhiêu tổ chức phi pháp trong bóng tối hay không, anh có biết ông ta là một kẻ giặc bán nước không?”
Lạnh lùng gầm lên, màu máu hiện lên trên đôi mắt đen xinh đẹp của Vương Linh, ánh mắt như một con dao căm hận đâm vào tận xương cốt Nguyên Đông Nam, sợi thần kinh phút chút đứt đoạn, anh ta kinh hãi…
“Vương Linh, chị thật còn sống… Nhìn xem, em nói không sai chứ!”
Noãn Noãn vỗ tay nhảy lên cao ba thước, hận không thể lập tức xông lên phía trước ôm Vương Linh.
Không ngờ, một giây kế tiếp liền bị bàn tay lớn của Chiến Vân Không vồ một cái níu lấy cổ áo kéo vào trong ngực.
Nghe thấy tiếng nói nhìn lại, đôi mắt Vương Linh như sóng nước gợn đung đưa tràn đầy ý cười, “Tiểu Noãn Noãn, đã lâu rồi không gặp.”
Nhớ lại thời thanh xuân tốt đẹp, cười đến mức vui mừng kích động, giãy giụa cơ thể gầy yếu.
“Chiến Vân Không, anh buông em ra, nhanh lên một chút.”
Bàn tay Chiến Vân Không nặng nề vỗ lên mông tròn vừa vặn của cô, lại gần bên tai cô nói nhỏ.
“Đừng làm rộn, anh nhất định phải bảo đảm an toàn của em, khi nào nên thả anh tự nhiên sẽ thả em, ngoan một chút cho anh.”