“Công tử chàng cuối cùng cũng nhớ tới ta, không nhận ra, chàng chính là loại người phong nhã đấy.” Thúy Xảo tựa như con rắn quấn lấy bên trái Mai Vô Quá, chẳng biết vô tình hay cố ý cọ bộ ngực lên cánh tay hắn.
Mai Vô Quá cười đê tiện, tay trái giơ ly rượu lên, tránh khỏi bộ ngực của nàng: “Nào, uống một ly.”
Thúy Xảo rót một ly đầy, lòng tràn đầy sung sướng sẽ được cùng Mai Vô Quá uống ly rượu giao bôi. Con mắt mang theo ý cười xấu xa này, mày kiếm thái dương góc cạnh này, khóe miệng tỏ rõ không kiềm chế nổi, vị khách anh tuấn tiêu sái như vậy, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, đừng nói tiền thưởng, coi như thâm hụt vào tiền chuộc thân của mình, cũng có thể cân nhắc. Ai cũng nói kỹ nữ là kẻ không có tình, cho dù kỹ nữ chỉ đang diễn kịch, cũng là người có nhu cầu thật sự và thẩm mỹ chính đáng.
“Lại đây, uống thêm một ly nữa, hôm nay gia nghe rất cao hứng.” Mai Vô Quá để Thúy Xảo rót thêm một ly.
“Công tử…” Thúy Xảo đối mặt với ‘tình ý miên miên’ của tiểu sinh anh tuấn này, tâm cũng bay bổng hết lên rồi, nào có thể không uống.
Thúy Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn uống liền mấy ly rượu, đầu có chút mông lung, thừa dịp Mai Vô Quá không rót rượu vội vàng nhào lên người hắn nói: “Công tử thật tốt bụng, khúc nhi của Thúy Xảo xướng tốt lắm sao?”
“Vô cùng tốt, tựa như hoàng anh, giọng hát của nàng quả thực khiến người khác phải thương yêu.” Mai Vô Quá mặt không biến sắc rút cánh tay trái ra, tiếp tục đưa đến một ly rượu.
“Ai nha thiếp không uống nữa, công tử chàng uống đi.” Thúy Xảo chóng mặt, miệng thì nói ‘chàng uống’, bản thân lại vô thức nhận lấy uống, uống xong lại theo thói quen lại gần. “Công tử tửu lượng thật tốt, không biết đến từ nơi nào.”
“Ta? Ta áp tiêu, có biết Từ gia tiêu cục không?” Mai Vô Quá thấy Thúy Xảo đã gần say rồi, bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Từ gia tiêu cục Vương Tứ, biết không? Mấy ngày trước tới chỗ này, trở về có nói với ta, chỗ này có một cô nương cực kỳ quyến rũ, cho nên, ta mới tới đây.” Mai Vô Quá cười bỉ ổi, nhìn ánh mắt Thúy Xảo có chút mờ mịt, muốn nhìn ra bên trong có thứ gì.
Thúy Xảo nghe vậy cười kiều mỵ một tiếng, mắng: “Vương đại gia sao, cái người nói mà không giữ lời, còn nói hôm sau sẽ trở lại, kết quả chẳng thấy đâu.” Biểu tình của Thúy Xảo rất tự nhiên, không hốt hoảng, cũng không có vẻ mặt bất thường nào. Tin tức Vương Tứ chết đã bị quan phủ phong tỏa, nếu không phải là hung thủ, sẽ rất khó để biết.
“Hả? Sao hắn không giữ lời?” Mai Vô Quá đặt câu hỏi.
“Nghe thiếp xướng ‘Thập Bát mô’, bảo là muốn lưu lại, kết quả từ ngoài vào lại nói có chuyện phải đi trước.” Thúy Xảo giãy nảy ngồi dậy: “Hừ, Thúy Liên tỷ tỷ nói đúng, đàn ông các chàng đều không có lương tâm.”
Thúy Liên? Mai Vô Quá nhíu mày, danh tự này hình như từng nghe qua ở đâu đấy, rất quen tai. “Thúy Liên? Là tỷ tỷ ruột của nàng?”
“Là tỷ tỷ trước kia của Mãn Thúy Lâu này, bây giờ đã tìm được một người tốt gả làm bà chủ rồi.” Thúy Xảo nói xong trợn mắt với Mai Vô Quá: “Công tử chàng sao lại quan tâm tới Thúy Liên tỷ tỷ hả, thiếp sẽ ghen đấy.”
Mai Vô Quá vội cười cợt: “Có đâu, ta chỉ quan tâm tới nàng thôi.” Mai Vô Quá nghe Thúy Xảo giải thích, cảm thấy ‘Thúy Liên’ không phải người trọng yếu, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều thêm.
“Ta với Tống tạo đầu ở nha môn có quan hệ rất tốt, nghe nói ngày hôm trước hắn cũng tới.” Mai Vô Quá nâng Thúy Xảo đang xiêu xiêu đổ đổ.
“Đúng thế, còn dẫn theo một người bẩn thỉu đần độn, là Yên Hồng bồi.” Thúy Xảo choáng váng.