Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 69: Chương 48
Chương trước: Chương 68: Chương 47'
“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Vương Tứ là bao giờ?” Mã bộ đầu hỏi.
“Việc này, có lẽ là khoảng giờ tý ngày hôm trước, hai người bọn ta ra ngoài uống… khụ khụ, uống một chút rượu, hắn kể phải đi chuyển tiêu gấp, không biết lúc nào mới trở về, cho nên muốn đi gặp một người.” Dáng vẻ Vương Ngũ có chút ngại ngùng, nói tiếp: “Sau đó ta trở về tiêu cục, Vương Tứ thì không biết đi nơi nào, cho đến ngày hôm sau…”
“Hắn có nói gặp người nào không?” Mã bộ đầu hỏi tiếp.
“Không nói, ta có hỏi, nhưng hắn không chịu nói.” Vương Tứ đáp.
“Các ngươi đi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá hỏi.
“Mãn Thúy Lâu.” Vương Ngũ thấy Mai Vô Quá hỏi đến, không thể làm gì khác hơn đành phải trả lời lại. Loại chuyện như vậy, cũng chẳng phải chuyện mờ ám gì.
“Có cho gọi cô nương?” Mai Vô Quá lại ra câu hỏi.
“Gọi, vốn định chuyện đó… Nào ngờ Vương Tứ từ ngoài về lại nói không chơi nữa, bản thân ta cũng không có ý định, hai người bọn ta liền rời đi.” Vương Tứ hiểu Mai Vô Quá muốn hỏi việc gì.
“Vậy ý là, Vương Tứ với ngươi tách nhau ra trước, cũng không có hành phòng?” Mã bộ đầu hỏi chen vào.
“Đúng, hẳn là vậy, sáng sớm hôm đó hai người bọn ta cùng nhau đi kiểm tra tiêu xa*, đến khi rời khỏi Mãn Thúy Lâu, hắn cũng không có cơ hội.” Vương Tứ cứ như thế nói hết ra, không kiêng dè nữa.
(Tiêu xa: xe vận tiêu.)
Mai Vô Quá cùng Mã bộ đầu liếc nhìn nhau, lại hỏi thêm vài chuyện linh tinh khác, lúc này mới đứng dậy cáo từ đại chưởng quỹ.
Hai người rời khỏi Từ gia tiêu cục, trời cũng không còn sớm, lúc trở lại nha môn thì Tống tạo đầu đang ngồi trong lại xá uống trà mặt hả hê.
“Được rồi sao?” Mai Vô Quá cười cười ngồi lên ghế.
“Thành công, quả nhiên Mai huynh đệ ngươi có biện pháp.” Tống tạo đầu cười hì hì, nói xong lôi ra một túi tiền: “Một nửa cho ngươi.”
“Hắn nói sao?” Mai Vô Quá giũ bùn tuyết bám dưới đáy giày.
“Hắn hiển nhiên lo sợ, chẳng qua ta nói ta đều đã thu thu xếp thỏa đáng, sẽ không có ai bàn ra tán vào vấn đề bởi vì giá nhập thóc gạo, quan phủ ra tay bức tử nông hộ, hắn đồng ta với ta tăng thêm đến sáu văn tiền một đấu, cũng không còn nhắc ta việc chia tiền.” Tống tạo đầu có chút đồng tình nói: “Cũng coi như ta vì nhà bọn họ làm chút việc nhỏ thôi.”
Sỡ dĩ Mai Vô Quá muốn giúp hắn, cũng bởi vì hắn vẫn còn thiện tâm. Bản thân Mai Vô Quá cũng là một người như vậy, tâm vốn thiện, nhưng, nếu có người bức mình phải ác, sẽ không chút do dự ra quyền đánh nhau. Chính là theo câu nói ‘người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!’
Cũng chính vì nguyên nhân này, Mai Vô Quá mới tính kế cho Tống tạo đầu, nói với hắn giả thuyết thứ hai người nhà của người nông hộ bị chết kia đang muốn nổi lên làm loạn, bảo là quan phủ trả giá thóc gạo quá thấp đến nỗi bức tử tướng công của mình, kỳ thật bà nương* của nông hộ kia căn bản cho nói cũng chẳng dám nói. Đã như thế, vừa giải quyết được phiền toái của Tống tạo đầu, vừa có thể trợ cấp cho nhà nông hộ, Mai Vô Quá hiểu cuộc sống khó khăn như thế nào.
(Bà nương: phụ nữ có chồng.)
Mặc dù Lý tri phủ quyền cao chức trọng, ở thời điểm nguy khốn này, cũng không muốn có thêm rắc rối. Quan nào mà không tham, chỉ là bình thường không có tra xét, một khi có cớ để tra hoặc hoặc bị người nào đó nắm trong tay nhược điểm rồi làm to chuyện, kéo theo củ cải tính kế hãm hại, mọi người đều bị liên lụy. Quan thanh liêm cũng không làm được lâu dài, chỉ có thể phải bảo vệ mình tốt trước tiên mới có thể tận lực công bằng chấp pháp.
“Các ngươi đi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá nghĩ tới đây lại hỏi.
“Mãn Thúy Lâu.” Tống tạo đầu ngượng ngùng cười hì hì: “Đừng để chị dâu ngươi biết nha, mặc dù hai người bọn ta có gọi cô nương đến nhưng không có ở lại.”
“Tại sao lại không ở lại?” Mai Vô Quá tỏ vẻ tò mò.
“Ai mà biết người kia có việc gì, từ ngoài trở về lại nói không muốn chơi nữa, chúng ta liền rời đi, làm cho mụ mụ méo mặt.” Tống tạo đầu kể.
“Nông hộ kia, thường xuyên đến thành Nguyên Bắc sao?” Mai Vô Quá suy nghĩ một chút lại hỏi: “Liệu hắn có bằng hữu thân thích nào trong thành không?”
“Năm nào cũng tới đây kể từ bốn năm về trước, trước kia không nghe thấy hắn nhắc đến bằng hữu thân thích gì. Cái nào người kia cũng giỏi, giỏi nhất là cái kia, lần nào cũng phải đi Mãn Thúy Lâu, lần này cũng là hắn lôi kéo ta đi tới đó, không phải ta ép buộc, nhưng mà đừng kể cho chị dâu ngươi biết.” Tống tạo đầu hóa ra là một kẻ sợ vợ.
Mai Vô Quá không nghe Tống tạo đầu ồn ào nữa, trầm tư suy nghĩ. Tựa như có một tia liên hệ, lại tựa như không có liên hệ, như

Xem tiếp: Chương 70: Chương 49