Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 62: Chương 41'

Chương trước: Chương 61: Chương 40'



Lạc Lạc nhận ra tâm tình hắn không tốt, vì vậy khéo léo ngồi xổm ở một bên, moi ra chiếc khăn tay nhỏ lau vết rượu ở khóe miệng.

Mai Vô Quá hờ hững nhìn về phía trước, dưới bóng đêm trong sân tối đen như mực.

Trái tim Mai Vô Quá bỗng đau nhức, dứt khoát giơ bầu rượu lên rót hết vào miệng. Mọi người nói nhất túy giải ngàn sầu, vì sao mình com càng uống càng phiền. Mai Vô Quá đặt bầu rượu qua một bên, ngả xuống đất phía sau nhắm chặt mắt.

Lạc Lạc chưa từng trông thấy hắn có bộ dạng như vậy, muốn an ủi lại không biết phải bắt đầu từ đâu: “Mai ca ca… Mai ca ca…”

Mai Vô Quá từ từ mở mắt, thấy gương mặt tiểu nha đầu lo lắng, vươn tay xoa mặt nàng, ngón tay lướt qua khuôn mặt trắng hồng, đôi môi hơi vểnh. “Lạc Lạc, nếu một nữ nhân hận một nam nhân, coi như mang thai đứa bé của hắn, cũng sẽ hận đứa bé kia không?”

Lạc Lạc rũ mi mắt, hiểu hắn đang nói tới chuyện của Trương đại tỷ, hiểu vấn đề này không nhất thiết phải có câu trả lời, cho nên im lặng không đáp.

Mai Vô Quá tự mình nói tiếp: “Muội từng hỏi qua cha nương ta… Thật ra, nương ta bỏ rơi ta.”

Nói tới đây, Mai Vô Quá chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng run run: “Nương ta, bởi vì hận cha ta ** nàng, cho nên cũng hận ta.”

(Chỗ ** là mình thay vào, vì bản gốc là khoảng trống, mình đoán là làm trò đồi bại nào đó )

Lạc Lạc thấy bộ dạng khổ sở của Mai Vô Quá, nước mắt lưng tròng đau lòng, nhào tới trên người hắn khóc khẽ: “Mai ca ca…Mai ca ca…”

“Thật ra, nương ta chắc hận ta lắm, trước kia ta luôn nghĩ rằng bà hẳn có nỗi khổ tâm nào đó, nhưng hôm nay…” Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc.

Chẳng biết tại sao, nghe Mai Vô Quá kể chút chuyện cũ này, Lạc Lạc giống như xúc động lây. Giống như trong bóng đêm tối tăm, một đứa bé trai đứng chơ vơ dưới bóng cây, dõi theo phụ nhân càng chạy càng xa xuống chân núi. Màn đêm rộng lớn như vậy, người nhỏ như vậy, giống như một ngôi sao nhạt nhòa không đáng chú ý trên bầu trời đêm. “Mai ca ca, huynh còn có muội, muội vĩnh viễn sẽ không rời xa huynh.”

Mai Vô Quá càng ôm chặt lấy Lạc Lạc, giọng bị đè nén nơi cổ họng, bất động hồi lâu.

Gió thổi qua tán lá, rì rào vang vọng, ngày lại lạnh thêm từng chút, mùa đông không còn xa nữa.

Liệu rằng đông qua xuân có đến? Hy vọng mùa xuân đến nhanh một chút.

“Mai ca ca, thật ra thì, nương của huynhh chưa chắc đã hận huynh, bà chỉ không biết đối mặt với huynh như nào, bà chỉ là có chút yếu đuối thôi.” Lúc sau, Lạc Lạc ngồi thẳng lên, đưa tay sờ lên gương mặt anh tuấn của Mai Vô Quá: “Ít nhất, bà cũng nguyện ý sinh hạ huynh…”

“Phải vậy không?” Mai Vô Quá trong mắt lóe lên một tia hy vọng, ngồi dậy kéo tay Lạc Lạc.

Lạc Lạc nặng nề gật đầu một cái: “Cho nên, huynh phải sống thật tốt, nếu như ngày nào đó bà ấy cần đến huynh…”

Mai Vô Quá khóe miệng cong lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc phía sau đầu Lạc Lạc.

“Muội cũng cần có huynh, Mai ca ca, cho nên huynh phải thật hạnh phúc.” Lạc Lạc ngoan ngoãn để mặc hắn sờ tóc mình, ôm lấy mình vào phòng.

“Về sau làm chuyện gì nhất định phải báo cho ca ca biết trước, nếu như tái phạm, huynh liền, liền…” Mai Vô Quá không biết nên nói như nào, dù sao thì hắn cũng sẽ tha thứ hết cho nàng.

Lạc Lạc ngẩng đầu chờ hắn nói nốt phần sau, lại đợi được một nụ hôn nồng nhiệt của Mai Vô Quá, tay cũng thuận tiện đặt lên nơi mềm mại hơi nhô lên.

Lạc Lạc có chút bối rối, có chút rung động, thân thể căng cứng cảm thụ nhiệt độ bàn tay hắn. Mặt của nàng như lửa đốt, tay nhỏ bé siết chặt lại, hô hấp trở nên khó khăn, giống như mọi thứ xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng lại.

Tay Mai Vô Quá chạy ở trước ngực của nàng, cách lớp áo xoa nắn nơi mềm mại, hồi lâu ngẩng đầu lên, hô hấp nặng nề, lại nhẹ nhàng nói: “Cả đời không rời xa, huynh chờ muội lớn lên.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn muốn cho tiểu nha đầu một danh phận, sau đó mới muốn làm việc đấy.

Lạc Lạc tựa đầu chìm sâu vào ngực hắn, thở hổn hển hừ một tiếng như muỗi, quanh thân cảm giác căng thẳng. Quả nhiên nam nhân đang lúc mất mát nhất, bất lực nhất, đau thương nhất, rất dễ bị lợi dụng, Lạc Lạc

Loading...

Xem tiếp: Chương 63: Chương 42'

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lẽ Nào Em Không Biết

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 72


Bí Thư Tiên Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 20


Bách Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Lá Bài Thứ XII

Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám

Số chương: 45


Có Gan Em Đừng Chạy

Thể loại: Võng Du, Đam Mỹ

Số chương: 49