61 « Quái vật, cút đi »Yêu Tôm đại tướng bị dồn vào chân tường liền hét lên vung loạn trường mâu đánh tứ phía, mắt hắn lúc này chính là đã đảo loạn lên, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng.
62 Thông đạo mịt mù tối tăm không một chút ánh sáng, Kim Nam không thể cảm nhận được điều gì ngoài một thân thể mềm mại đang ôm chặt lấy hắn. Hai người môi chạm môi mắt nhắm nghiền cảm nhận mọi điều tuyệt vời nhất.
63 « Bịch ». Tên thuộc hạ ghê rợn với cái chùy to lớn trên vai ném thân mình người kia xuống không chút để ý. Hắn giơ cái bàn chân đầy lông lá của mình đá vào bên hông của thân mình người kia giọng điệu bực tức nói :« Tên hạ đẳng mau đứng dậy, đừng để ta phải động thủ ».
64 Thời gian nghỉ ngơi của những người lao dịch rất ít, chỉ chưa đầy hai canh giờ. Những người lao dịch đã lại tiếp tục bị thúc dục ra khỏi những cái cũi sắt của mình để đến khu lao dịch.
65 « Bốp bốp… ». Những tiếng roi da quen thuộc lại vang lên một cách trát chúa. Lưng Võ Thanh chảy đầy máu, tên Quỷ phía sau vẫn không ngừng lại tiếp tục đánh.
66 “Vù vù vù…”. Gió rít thét gào qua những kẽ hở của những tảng Ma Thạch xung quanh. Những luồng gió kia hình thành lên không bởi đâu khác mà chính từ luồng Ma khí màu đen của thủ lĩnh Quỷ tộc.
67 Võ Thanh rít lên một hơi đe dọa vang động không gian, khiến cho những tên Quỷ kia vốn đã run rẩy vì sợ hãi nay lại càng tá hỏa hơn. Không chịu nổi ánh mắt và uy áp tỏa ra từ thân thể Võ Thanh một tên Quỷ đã lập tức hộc máu miệng mà chết.
68 Thái Cổ thời đại chấm dứt, tam giới tạm thời rơi vào thời kì đình chiến. Ma Giới đại địa, Nhân Giới đại địa, Tiên Giới đại địa kể từ đó cũng bắt đầu sinh ra những tầng phân cách giữa các giới hùng mạnh.
69 Một trận ong ong vang lên trong đầu Võ Thanh. Mặc dù hắn đã thành công chót lọt lao vào tâm lốc nhưng cũng không tránh khỏi có chút va chạm vào bề mặt cơn lốc.
70 « Nó là thứ tốt như vậy sao ? ». « Băng Tâm Thần Thạch theo truyền thuyết kể rằng nó được hình thành từ Băng Tâm thượng cổ, có trước cả thời đại Thái Cổ.
71 Thạch Thất thành. Ở vùng đất phía Đông của đại địa Ma Giới, nơi đây là một chốn phồn hoa đô lệ. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh u ám đen tối đầy rẫy Ma Thần ghê rợn phía bên ngoài của nó.
72 « Hử ? ». Chân mày Kim Nam khẽ nhướng, sắc mặt hắn biến đổi một cách rất rõ ràng là khó chịu. Kim Nam cất một giọng điệu chứa bên trong không ít nội lực hùng hậu tràn về phía mà âm thanh của Võ Vương vang lên khi nãy chất vấn.
73 « Tiên Trưởng ? Không có hứng thú ». Nhìn bộ dạng ngạc nhiên và khó hiểu của Kim Nam Võ Vương đã có thể đoán biết được ngay tên này không biết một chút gì về cái vị trí Tiên Trưởng mà ông ta vừa nói tới.
74 “Ầm ầm ầm…”. “Không xong!”. Võ Vương biến sắc cực độ, tay liên tục vung lên những vòng tròn tổ hợp pháp quyết liên tục. Sắc mặt Võ Vương lúc này đã tràn ngập mồ hôi và lấm tấm những đường gân xanh.
75 “Xèo xèo”. Tia linh hồn Võ Vương bay ra mang theo một ý niệm cay độc chưa bay được vài thước đã bị những đoàn khí vụ màu đỏ lập tức thiêu rụi. Kim Nam khẽ nhếch mép cười coi thường, chính hắn đã dùng một tia nội khí mỏng manh vừa mới hồi phục chút ít điều động làn khí vụ màu đỏ kia ở trong vụ nổ tàn bạo vẫn đang hoành hành phía dưới để thiêu đốt linh hồn Võ Vương.
76 Tạ Đình giọng điệu ngập ngừng dò hỏi, ánh mắt vẫn còn tỏ ra có lỗi. Kim Nam liền cười xòa một tiếng :« Đi, chúng ta đi kiếm nơi định cư trước đã. Chuyện hôm nay phạt huynh hai chung rượu tạ tội ».
77 Ngây dại, thực sự ngây dại. Người trước mắt này thực sự làm hắn chết đứng. Quên luôn cả việc mình còn chưa kéo quần. « Ngươi… Tên biến thái !! ». Giọng nói ấy, lại phát ra rồi, lại phát ra rồi.
78 Kim Nam bỗng chốc cảm thấy thân thể nhẹ nhõm. Đã lâu rồi hắn chưa sử dụng công pháp Tuyệt Đỉnh Khinh Công này, trước đây khi hắn thực lực còn thấp kém thường xuyên phải sử dụng.
79 “Khứ Trần!!!”. Cung Thái rơi vào đường cùng, liền lập tức triệu hồi Khứ Trần đang vũ động phía trên. Một đường thuận tay đập Khứ Trần chính diện về phía Kim Nam.
80 « A a a… ». Tiếng la hét hoảng loạn khắp bầu không trung phía Nam Thạch Thất thành. Một bầu trời sáng rực toàn là máu nhuốm đỏ. “Gia chủ, mau chạy đi, ở đây chúng ta hiện tại có thể cầm cự được!”.