1381 Trong phòng chỉ còn lại một mình Chử Vận Phong, lão đang xem văn kiện. Cuối cùng lão đặt văn kiện xuống, dụi dụi mắt, trong lòng sinh ra cảm giác mình đã già rồi.
1382 - Chủ tịch Chử, thành phố Đông Hồng yêu cầu cục công an tỉnh cho ra văn bản chỉ đạo cụ thể mới thả người. Chân Hồng Lỗi có chút do dự, sau đó báo cáo với Chử Vận Phong.
1383 Sau khi nói xong chuyện chính sự thì hai người cảm thấy rất nhẹ nhàng, bầu không khí cũng tốt hơn rất nhiều. Sau khi nói thêm vài việc vặt thì Chử Vận Phong cáo từ.
1384 - Ủy, đây không phải là cảnh sát Lộ sao? Chào anh, chào anh, ngài cũng đến đây dùng cơm à?Khi Đổng Cánh Hoàn cảm thấy rất buồn chán, hắn chợt phát hiện ra một người quen trong quán.
1385 - Tiểu Cường, có người nào trong phòng chủ tịch không?Khi Xà Tiểu Cường chuẩn bị ngồi xuống thì phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đi đến. Khi thấy Lý Thừa Uyên thì Xà Tiểu Cường lên tiếng:- Chủ tịch Lý, chủ tịch Chử đang xem văn kiện.
1386 - Sự việc đã xảy ra, lần này không được để xảy ra tình huống như vậy nữa. Khóe miệng Vương Tử Quân có chút co giật, sau đó hắn lên tiếng:- Tình huống của người gây tai họa thế nào rồi? Làm sao lại vi phạm pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng như vậy?- Bí thư Vương, người này tên là Đồ Ức Khang, là tổng giám đốc công ty Long Tâm Đạt ở thành phố Đông Hồng.
1387 Vương Tử Quân nghiêm mặt cất bước đi vào phòng họp, bước tiến của hắn rất nhanh, thế cho nên Du Giang Vĩ đi theo phía sau lại giống như khá chậm. Những nhân viên công tác trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy nào có ai không nhớ rõ gương mặt các vị thường ủy tỉnh ủy, huống chi Vương Tử Quân còn là một vị thường ủy tỉnh ủy làm cho nhiều người cảm thấy đố kỵ.
1388 Ôi, rốt cuộc vẫn là cán bộ trẻ tuổi, bệnh lớn nhất chính là khó thể vượt qua nghịch cảnh. Tuy Đào Nhất Hành thầm cảm khái trong lòng thế nhưng cũng không nhịn được phải nhìn sang Vương Tử Quân.
1389 - Bí thư Diệp, khi mà người ta mất đi sự kính sợ với pháp luật, khi đó hậu quả căn bản là khôn lường. Giống như sự việc hôm nay, nếu như lần trước anh ta say rượu lái xe và bị trừng trị thích đáng, như vậy sẽ không có thảm kịch hôm nay, sẽ không có bốn tính mạng từ biệt cuộc sống.
1390 - Chào cục trưởng Chân. Xà Tiểu Cường nhanh chóng nghe máy, giọng điệu vẫn rất nhiệt tình, thế nhưng Chân Hồng Lỗi nghe giọng nói của đối phương có chút khác thường, giống như đối phương có gì đó đang giấu mình.
1391 Chử Ngôn Huy do dự một chút, sau đó trầm giọng nói:- Anh Chân, không có gì là không thể, lần này không thành thì còn lần sau, lui chính là đảm bảo điều kiện để mình tiến lên.
1392 Chu Ba Nhâm lúc này đã xác định công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp căn bản không thể ở lại thành phố Ba Uẩn, điều này làm cho thành phố Ba Uẩn căn bản thiếu đi một sản nghiệp lớn.
1393 Mạc Tiểu Bắc rất tự tin với tính cách của chồng mình, trong quan trường có nhiều người thường nhìn chằm chằm vào kẻ khác, vô tình cũng có thể bị người ta nói này nọ.
1394 Lúc này nghe được Hoắc Quang Lĩnh nói như vậy, Vương Tử Quân chợt kinh ngạc. Hắn đã từng làm bí thư thị ủy, hắn biết rõ tầm quan trọng của điều chỉnh nhân sự.
1395 Trước nay phương diện điều chỉnh nhân sự luôn là một việc làm cho ngàn vạn người chú ý, điều kiện trong cơ quan tỉnh ủy tuy rất tốt thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm.
1396 Nếu so sánh với Vương Quang Vinh thì Vương Giải Phóng có chút xấu hổ, dù là chú của Vương Tử Quân, thế nhưng thời gian trở thành thường ủy tỉnh ủy còn ít hơn cả Vương Tử Quân.
1397 - Bí thư Hàn quá khách khí rồi, có ai mà không thương nhớ quê hương, có gì cũng phải nhớ đến quê hương, tất nhiên có gì tốt tôi sẽ không chối từ, sẽ nghe theo lời phân phó của bí thư Hàn.
1398 Vương Tử Quân thấy ông nội có chút mệt mỏi, thế là cảm thấy rất đau thương, rất khó chịu, lại không dám mở miệng khóc, lòng dạ giống như bị vò nát vậy.
1399 - Chủ tịch Chử, bí thư Diệp nói gần đây khối tư pháp triển khai mở rộng công tác rất tốt, chúng ta đối với những đồng chí có khả năng cũng không nên cứ mãi bám vào một khuôn mẫu để chuyển chọn.
1400 Khuất Chấn Hưng cúi người đưa hai tay ra bắt tay với Vương Tử Quân, sau khi buông tay thì người cũng hơi cúi xuống một chút, cho ra động tác mời ngồi.