Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bí Thư Trùng Sinh Chương 619(p3): Em Là Gió Anh Là Cát.

Chương trước: Chương 619(p2): Em Là Gió Anh Là Cát.



Vương Tử Quân cũng không buông xuôi, hắn cũng không bao giờ bỏ qua, chỉ là hắn cảm thấy bước chân của mình có chút khó khăn. Khi hắn chạy về phía trước, hắn thật sự cảm thấy rất sốt ruột, thế nhưng kết quả là chẳng thấy bất kỳ ai.

- Dĩnh Nhi, em ở đâu, em có nghe thấy tiếng anh không?

Sấm nổ vang trời, mưa bay tán loạn, trong thế giới mưa gió như vậy, Vương Tử Quân cảm thấy mình thật sự nhỏ bé. Hắn vừa khàn giọng hô hào Lâm Dĩnh Nhi ưừa lảo đảo đi về phía trước, nhưng lúc này giữa đất trời ngoài tiếng sấm cũng chỉ là âm thanh của hắn đang trả lời hắn.

Không thể buông tha, tuyệt đối không thể buông tha.

Vương Tử Quân cắn chặt môi, hắn tiếp tục đi lên. Khi hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc này quần áo ướt đẫm và dán chặt vào người, cũng không biết đó là mồ hôi hai là nước mưa.

- Triệu Tiểu Sơn, Nhị Trụ, hai em ở chỗ nào, cô đến tìm các em...

Một âm thanh chợt truyền đến, chợt vang lên trong tai đúng lúc Vương Tử Quân đang dần tỏ ra tuyệt vọng, hắn nghe được những âm thanh như vậy mà trái tim chợt xiết chặt lại.

Vương Tử Quân sợ mình nghe lầm, hắn vội vàng ngậm miệng cố gắng vểnh tai nghe ngóng. Âm thanh truyền đến không làm cho hắn thất vọng, nó được phát ra từ một vị trí cách đó không xa.

- Lâm Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này, Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này...

Vương Tử Quân vốn đã cảm thấy khá mệt mỏi, thế nhưng lúc này không biế hắn lấy đâu ra sức lực, hắn nhanh chóng và hầu như là điên cuồng chạy về phía phát ra âm thanh.

Tiếng sấm vẫn vang vọng, mưa rơi bốn phía như trút nước, âm thanh vừa rồi chợt giống như biến mất, thật sự không nghe thấy được nữa, đồng thời mưa lớn ở bốn phía càng che mất tầm nhìn của Vương Tử Quân.

Không, vẫn không có, vẫn không có ai...

Sau khi chạy thêm cả trăm mét, Vương Tử Quân vẫn không phát hiện ra âm thanh kia. Hắn nhìn bầu trời mưa tầm tã, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ảm đạm.

"Chẳng lẽ mình nghe lầm?"

Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn bắt đầu tĩnh tâm lắng nghe.

Nhưng âm thanh kia vẫn không vang lên, lúc này chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào liên tục vang vọng trong không gian.

- Lâm Dĩnh Nhi, em ở đâu? Anh là Vương Tử Quân, anh đến tìm em, em có nghe rõ không?

Vương Tử Quân cố gắng hét lớn, lúc này hắn không còn biện pháp nào khác, ngoài tìm kiếm thì chỉ còn cách hô hào mà thôi. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn gào lên thế nhưng âm thanh cũng không thể nào chống lại tiếng mưa rơi, giống như vừa ra khỏi miệng đã nhanh chóng tan biến. Hắn thật sự cảm thấy rất gấp gáp, từ nhỏ đến lớn chưa từng khó chịu như lúc này, hắn thật sự không tìm được nàng, thật sự rất khó chịu.

- Ôi!

Một tiếng hô khác thường chợt vang lên, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì chợt sững sờ. Hắn nhìn về phía trên, chợt cảm thấy một thứ gì đó giống như ôột con rồng đất đang ào xuống phía dưới với tốc độ điên cuồng.

- Lũ quét.

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mất hy vọng, hai chân mềm nhũn. Hắn nhìn dòng đất đá đang cuốn xuống, thế là không khỏi chạy vội về một hướng khác.

Trong phút chốc Vương Tử Quân chợt cảm thấy như đất đá sắp phủ lấp chính mình, hắn thầm nghĩ:

"Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi ơi là Dĩnh Nhi, em sẽ không phải có ý nghĩ tiêu cực đấy chứ? Anh rốt cuộc đã làm cho em cảm thấy đau lòng, em mau ra đây cho anh."

Vương Tử Quân vừa điên cuồng bỏ chạy vừa gào lên đua với tiếng mưa, lúc này hắn thật sự cũng không còn nhiều hy vọng, thầm nghĩ rằng Lâm Dĩnh Nhi chỉ sợ đã xảy ra vấn đề, thế là càng bỏ chạy nhanh hơn.

Khi Vương Tử Quân cố gắng bỏ chạy, dòng đất đá vừa rồi còn ở cách xa thế nhưng bây giờ đã phóng đến nhanh chóng, tốc đội của hắn khó thể nào sánh bằng. Khi hắn sắp bị đất đá phủ lấp, một bàn tay mạnh mẽ chợt vung ra giữ lấy hắn.

- Anh Tử Quân, mau đi về phía bên này.

Một âm thanh run rẩy vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy như vậy mà chợt sững sờ, hắn bị một bàn tay mảnh khảnh kéo vào một hang động không quá lớn.

Hang động này chỉ sâu hơn hai mét, dựa vào tiếng sấm chớp lúc sáng lúc tối cũng thấy được vài thứ bên trong. Khi Vương Tử Quân vừa mới lách mình vào trong hang, đúng lúc đất đá như một con sóng thần cuốn qua bên cạnh.

Vương Tử Quân nhìn đất đá phóng qua ào ào mà chợt ngây cả người, hai chân nhũn ra. Vừa rồi mình chạy dưới trời mưa, hơn nữa có chút hoảng loạn mà sinh ra hồ đồ, nếu Lâm Dĩnh Nhi không kéo mình vào đây, chỉ sợ sẽ bị đất đá cuốn trôi xuống dưới núi.

Thế nhưng dù lúc này Vương Tử Quân đang ở trong hang động nhưng đất đá ào ạt phóng qua ở ngay bên cạnh, nếu lũ quét mạnh hơn, chỉ sợ hang động này sẽ bị đất đá lấp đầy, đến lúc đó chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị chôn sống. Với lượng mưa hiện tại thì dòng lũ ngoài kia tăng thêm vài phần cũng không là vấn đề.

- Anh Tử Quân, thật sự là anh sao?

Một giọng nói khó tin vang lên bên tai Vương Tử Quân.

Lúc này quần áo của Lâm Dĩnh Nhi đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm rồi dán lên cơ thể, ngực căng phồng tự nhiên và liên tục nhấp nhô theo hơi thở mãnh liệt của nàng, điều này làm cho trái tim của Vương Tử Quân cũng treo lên cao.

Lâm Dĩnh Nhi với mái tóc xỏa tung, lúc này nhìn nàng thật sự sinh ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, bên ngoài đen kịt một mảnh, tiếng mưa rơi vẫn lấn át âm thanh đất trời.

Khi Vương Tử Quân nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy khó thở, lúc này Lâm Dĩnh Nhi đã lao vào trong lòng hắn, hai cơ thể nóng hổi giống như biến lại thành một.

- Anh Tử Quân, anh có thể đến, điều này làm em thật sự vui sướng, nhưng cũng thật sự khó chịu...

Tiếng nỉ non vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn nghe âm thanh này mà trong lòng bùng lên ngọn lửa nóng.

Vương Tử Quân nìhn qua bộ dạng khốn khổ và đáng yêu của Lâm Dĩnh Nhi, nhìn cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng áp vào người mình, thế là tất cả phòng tuyến tinh thần của hắn chợt sụp đổ. Hắn thương tiếc nâng gương mặt xinh đẹp của Lâm Dĩnh Nhi trong lòng bàn tay của mình, đầu lưỡi khẽ lướt trên môi nàng, hai bên ôm chặt lấy nhau, nụ hôn mãnh liệt, đầu lưỡi giống như linh hồn đang phiêu bồng và quấn chặt lấy nhau, toàn thân run lên. Hắn tự nói với mình:

"Mình không phải là thần, mình là người; mình không phải là quân tử, mình là tiểu nhân; mình không phải là hòa thượng; mình là mình. Sau này dù thế nào thì mình cũng sẽ tốt với cô ấy, tất cả phải là như vậy!"

Vương Tử Quân ôm chặt lấy cơ thể nóng hổi của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng giống như bùng lên ngọn lửa thiêu đốt tất cả.

- Dĩnh Nhi, em không có gì là tốt rồi, làm anh sợ muốn chết.

Vương Tử Quân ôm chặt lấy Lâm Dĩnh Nhi, giọng nói rất khẽ, lúc này hắn thật sự giống như đang ôm một bảo vật của nhân gian vậy.

Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì cặp môi đã bị một cặp môi khác lạnh băng áp lên, chiếc lưỡi non mềm giống như một con rắn nhỏ lại càng điên cuồng tiến vào trong miệng hắn, nó liên tục quấn lấy lưỡi hắn.

Bàn tay của Vương Tử Quân cũng điên cuồng vuốt ve cơ thể non mềm của thiếu nữ, hắn cảm thấy mình giống như một ngọn lửa, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, giống như bừng sáng cả hang động.

Loading...

Xem tiếp: Chương 620(p1): Chống Lại.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Học Viện Fairy Tail

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31


Tân Thế Giới

Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn

Số chương: 34


Mackenzie's Mission

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 14


Canh Bạc Hôn Nhân

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 22


Boss Lưu Manh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24