Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bí Thư Trùng Sinh Chương 1113: Tôm Cá Náo Loạn Trong Hồ.

Chương trước: Chương 1112: Giang Hồ Càng Già Thì Gan Càng Nhỏ



Đoạn Văn Đống bây giờ tuy là người chủ trì công tác thế nhưng theo chân hắn cũng chỉ là những người năm xưa thất bại dưới chân Hà Duyên Cường. Vài vị phó cục trưởng, còn có cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, đội tuần tra, tất cả đều là người của Hà Duyên Cường. Tuy bọn họ biểu hiện vâng lời của Đoạn Văn Đống, thế nhưng thực tế thì đám người này bằng mặt không bằng lòng, đi ngược lại.

Tuy Đoạn Văn Đống biết rõ ràng những vấn đề này, thế nhưng hắn không có biện pháp nào khác. Hắn chỉ là một vị phó cục trưởng chủ trì công tác, căn bản không có quyền lợi điều chỉnh cán bộ. Dù hắn là người có quyền điều chỉnh, còn có vài vị phó cục trưởng khác tiến hành ngáng chân, hắn căn bản khó thể nào làm nên chuyện.

- Cục trưởng, ngài tìm tôi sao?

Khi Đoạn Văn Đống đang nổi giận thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến. Tuy người đàn ông này tỏ ra cực kỳ cung kính thế nhưng ánh mắt không ổn định, biểu hiện không thèm quan tâm đến Đoạn Văn Đống.

Tuy trong lòng đầy tức giận với người đàn ông kia, thế nhưng Đoạn Văn Đống vẫn cố gắng áp chế cảm giác tức giận nói:

- Anh Cừu, mời anh ngồi.

Người được Đoạn Văn Đống gọi là anh Cừu tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện, sau đó lấy ra một gói thuốc nói:

- Cục trưởng Đoạn, đây là thuốc con trai tôi gửi từ Mỹ về, tôi hút cảm thấy có hương vị, bây giờ mời ngài nếm thử, để xem thuốc của Mỹ tốt hơn hay là của mình tốt hơn.

Đoạn Văn Đống căn bản không thích những lời nói khoe khoang của anh Cừu, thế nhưng hắn vẫn nhận lấy thuốc nói:

- Anh Cừu, tôi lần này gọi anh đến, anh có biết vì sao không?

Anh Cừu lấy bật lửa châm thuốc, sau đó cười nói:

- Cục trưởng, tôi nếu biết thì chẳng phải đã là Gia Cát Lượng sao? Ngài nói đi, là việc gì? Tôi căn bản không biết.

Đoạn Văn Đống nhìn bộ mặt tươi cười của anh Cừu, thế là cười ha hả, sau đó trong lòng càng thêm tức giận. Hắn ném văn kiện lên trên bàn rồi nói:

- Bí thư Đậu rất bất mãn với công tác của cục công an chúng tă, anh xem những thứ này đi, tuy đó chỉ là văn kiện yêu cầu cục công an chúng ta công tác nghiêm khắc, thế nhưng lại không khác nào đánh thẳng vào mặt đơn vị chúng ta.

- Mười ngày qua liên tục xảy ra chục vụ án mạng, đội cảnh sát hình sự các anh công tác thế nào vậy? Vì sao lại không phá được bất kỳ vụ án nào?

Anh Cừu cũng không sợ hãi với tình huống Đoạn Văn Đống nổi nóng, hắn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:

- Cục trưởng Đoạn, lãnh đạo thị ủy không hiểu về cảnh sát chúng ta, ngài là cán bộ lão thành của cục công an, chẳng lẽ ngài còn không hiểu sao? Lãnh đạo thị ủy tỏ ra sốt ruột vì những vụ án này, chẳng lẽ người của chúng ta không lo sốt vó lên sao?

- Mười ngày qua vì những vụ án này mà người của đội cảnh sát hình sự đã liên tục bận rộn, ngài có biết không có nhiều anh em vì phá án hơn mười ngày mà căn bản còn chưa về nhà, còn có bốn năm đồng chí trẻ tuổi vì phá án mà nhận lời cảnh cáo chia tay của người yêu.

- Cục trưởng Đoạn, phá án cũng không phải là lừa lọc, không phải nghĩ xong là xong ngay, các anh em phá án không được cũng rất tức giận, đó là bọn họ căn bản đang bế tắc, phải làm sao bây giờ? Cũng là vì phần tử phạm pháp quá xảo quyệt, chúng tôi căn bản không thể nào tìm ra những căn cứ và manh mối chính xác nào.

Nếu nói về phương diện từ chối trách nhiệm thì đội trưởng Cừu của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng là cao thủ, hắn có thể nói ra hàng đống lớn lý do, mà những lý do này căn bản đều cực kỳ có lý. Nhưng Đoạn Văn Đống là người công tác lâu năm trong hệ thống công an, hắn nào không biết rõ ý nghĩa lời nói của đối phương.

Đoạn Văn Đống nhìn thấy bộ dạng dõng dạc nói những lời vô liêm sỉ của anh Cừu, hắn vỗ mạnh lên bàn nói:

- Đội trưởng Cừu, ý của anh là người của mình đã cố gắng, thế nhưng không phá được vụ án nào không phải là cái sai của mình, có phải không?

- Cục trưởng Đoạn, vậy anh nói tôi làm sao bây giờ? Tôi khổ sở công tác nhưng không thể nào làm ra thành tích thì làm sao bây giờ? Nếu không thì anh cách chức điện thoại đội cảnh sát hình sự của tôi, thế nhưng tôi cũng không thể không nhắc nhở anh, cũng không nên xem máu đỏ của anh em chúng tôi đổ ra khi công tác là vật trang trí được.

- Anh nói gì?

Lời nói không chút kiêng nể của điện thoại Cừu làm cho vẻ mặt Đoạn Văn Đống càng thêm khó coi, hắn nhìn đội trưởng Cừu, vẻ mặt càng thâm âm trầm.

- Tôi nói gì cục trưởng Đoạn không nghe rõ ràng sao? Nếu như vậy thì ngài nên đi gặp bác sĩ. Tôi nói cho ngài biết, đội cảnh sát hình sự chúng tôi đã cố gắng công tác, nếu ngài không hài lòng thì cứ cách chức của tôi.

Anh Cừu nói rồi cũng không lên tiếng cáo từ, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Đoạn Văn Đống.

Anh Cừu là tâm phúc của Hà Duyên Cường, nếu không sẽ căn bản không thể nào ngồi lên vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Hắn sở dĩ dám nói những lời như vậy, đó là vì mình căn bản không dám cách chức đối phương.

Đoạn Văn Đống ngồi lên ghế sa lông mà cảm thấy mất hết sức lực, lửa giận trong lòng dần tan biến. Hắn đã tỉnh táo trở lại, bắt đầu xem xét tình thế vào hiện tại. Hắn tin tưởng mình có thủ đoạn để thu thập cục diện của cục công an vào lúc này, thế nhưng hắn cần phải có thời gian. Lúc này những người kia căn bản không cho hắn một thời gian dễ thở như vậy.

Làm sao bây giờ? Nếu đám người trong tay mình được đưa đi làm nhiệm vụ, căn bản không đỡ được quá nhiều việc. Vài ngày trước còn có người thiên hướng dựa về phía mình, bây giờ giống như cảm ứng được điều gì đó, bọn họ đều rút đầu vào mai rùa.

Thành phố Đông Hồng là tỉnh lị của Nam Giang, nếu giai đoạn này xuất hiện vấn đề thì nhất định sẽ làm cho lãnh đạo tỉnh chú ý. Nếu có lãnh đạo nắm lấy sự việc này, chỉ sợ mình căn bản khó thể nào tiếp tục chủ trì công tác.

Thật sự không cam lòng.

Đoạn Văn Đống vốn có tâm tư tiến lên làm tốt công tác trong cục công an, bây giờ trong lòng có vài phần chán nản. Hắn biết mình không phải là chiến đấu với một người, rõ ràng là chiến đấu với một đoàn thể cực kỳ hung ác.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn nghe máy. Hắn vừa mới alo một tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh nghiêm túc:

- Cục trưởng Đoạn, tôi là Mâu Quang Chi.

- Chào cục trưởng Mâu.

Mặc dù biết Mâu Quang Chi gọi điện thoại đến không có gì là tốt, thế nhưng vì đối phương là lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên Đoạn Văn Đống vẫn bảo trì sự tôn trọng xứng đáng.

Mâu Quang Chi dùng giọng lạnh lùng nói:

- Cục trưởng Đoạn, cục công an thành phố Đông Hồng xảy ra vấn đề gì vậy? Vì sao những ngày qua liên tục xảy ra nhiều vụ án như thế? Các anh không bắt được phần tử gây án, như vậy thì dù là dư luận xã hội hay là lãnh đạo đều cảm thấy hoài nghi với năng lực của đơn vị chúng ta. Thậm chí còn có phóng viên của nhật báo tỉnh muốn đến phỏng vấn cục trưởng Chân.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1114: Bình Địa Dậy Sóng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lã Mai Nương

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 35



Tướng Quân Khi Nào Tới Cưới Ta?

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21



Phượng Vu Cửu Thiên

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 150