21
Trời đã sáng, quỷ tối qua thân thiết với mình, liền biến thành thi thể không động đậy như trước.
Mục nát, gầy khô, tràn đầy tử khí cùng âm khí.
22 Ánh sáng mờ mịt, mở to hai mắt vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ mơ hồ thấy được mũi, cùng… màu xám tro, một màu sắc không có khả năng xuất hiện trên khuôn mặt.
23
Từ xưa người quỷ đã khác đường, quỷ cùng một chỗ với người, làm sao sẽ có kết cục tốt?
Đúng giờ đúng địa điểm cung cấp dương khí, đã là đầy đủ, Sở Tuyên thầm nghĩ, hắn còn chưa nghe nói qua nhà ai có minh hôn, là phải lên giường với quỷ.
24 Sân thượng không phải là nơi có thể ở lâu, Sở Tuyên tâm tình phức tạp đứng lên, hai mắt đỏ hồng. Sau khi về phòng ngẫm lại, có lẽ hắn sẽ khinh bỉ mình vài ngày, làm sao lại khóc.
25
Câu nói của Hoắc Vân Thâm, lại khiến Sở Tuyên cảm thấy tuyệt vọng không thôi, cả người lâm vào tan vỡ.
Hắn không biết làm thế nào cho phải, hắn không hề muốn kết quả này!
Dưới sự thúc đẩy của cảm xúc mãnh liệt, Sở Tuyên cầm điện thoại lên, gọi cho Từ đạo sĩ: “Anh Từ, anh phải giúp tôi một chút… tôi thật sự chịu không nổi!”
“Sở Tuyên, làm sao vậy?” Từ đạo sĩ bị hắn làm cho hoảng sợ: “Cậu cứ bình tĩnh trước đã, từ từ nói.
26
Lời Bạch Tuyết nói khiến người ta kinh hãi, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì, mới nói ra những lời như vậy?
Sở Tuyên nói: “Cậu đừng gấp, nói rõ ràng nơi nào trước đã? Tôi lập tức đi tìm anh Từ, để anh ấy đến giúp cậu!”
“Được.
27 “Cậu thật sự nguyện ý giúp tôi?” Giọng quỷ âm u, phát ra từ miệng A Vưu, hai mắt dại ra, biểu hiện đông cứng… khác biệt rất lớn lúc oán hận giết người.
28
Tại phòng của mình, tựa trán lên cửa, hít sâu hai cái, nhịp tim Sở Tuyên đang dần theo chiều thế vững vàng, không còn thịch thịch, nhảy loạn dồn dập.
Hắn đưa tay nắm chốt cửa, dùng tốc độ rất chậm rất chậm, mở ra một khe nhỏ.
29 Có nhiều thứ vĩnh viễn không thể trở thành thói quen, ví dụ như dưới thân đang đè một thân thể lạnh như băng, ôm y giống như đang ôm một tảng băng; ví dụ như làn da xám trắng trơn nhẵn, xúc cảm quỷ dị, màu sắc dị thường; lại ví dụ như khi hôn, đối phương chưa bao giờ phải lấy hơi, trái tim trong ngực y, cho dù kích động thế nào, cũng không có khả năng đập loạn.
30
Khi Sở Tuyên nói ra lo lắng của mình, bầu không khí trong thang máy ấm lại từng chút một.
“Anh nói, anh thật sự hy vọng tôi rời khỏi?” Hoắc Vân Thâm vốn đang lửng lơ giữa không trung, đột nhiên đứng xuống đất, mặt mũi tràn đầy chất vấn tới gần Sở Tuyên.
31
Y một bên nắm cổ quỷ kia, *rắc* một tiếng dùng sức bẻ gãy cổ quỷ, sau đó mới vứt dưới chân, cũng không quay đầu lại rời khỏi ngõ tối.
Sáng sớm hôm sau, Sở Tuyên đến phòng làm việc, phát hiện còn sớm, bên trong vậy mà chỉ có mình bác sĩ Bạch, hắn giơ tay chào hỏi Bạch Tuyết: “Sớm, bác sĩ Bạch.
32
“Trả lời tôi. ”
Hoắc Vân Thâm tiến lên trước một bước, vươn tay muốn bắt người, Sở Tuyên sợ đến vội vàng lùi về sau, sau khi rời khỏi thân cây, càng cảm thấy không có cảm giác an toàn, vội vàng chạy đến một thân cây khác trốn đằng sau.
33 Thì ra Hoắc Vân Thâm để ý đến tuổi tác của mình như thế, đây là điều Sở Tuyên không nghĩ tới, hắn cảm thấy kinh ngạc lại áy náy, xoay người sang chỗ khác nói với y: “Thật xin lỗi, nếu như cậu để ý lời này như vậy, lần sau tôi không nói nữa.
34
Ban đêm trong phòng tạm giam rất lạnh, Sở Tuyên cuốn hết tất cả chăn màn, nghiêm lệnh cấm chỉ Hoắc Vân Thâm nhích lại gần mình.
Con quỷ kia là một máy lạnh di động, hè còn may, hiện tại trời dần trở lạnh, sau này cũng không biết xử lý thế nào.
35 Tất cả mọi người cho rằng con mèo kia chết rồi, nhưng kỳ thật mèo không chết. Nó được Hoắc Vân Thâm yêu thích, lúc ấy Hoắc Vân Thâm còn chưa bệnh nặng làm sao có khả năng giết chết một con mèo vô tội.
36
Xe bus vững vàng chạy trên con đường gập ghềnh, sau ba mươi phút, đến trấn nhỏ quê nhà Sở Tuyên.
“Đã tới chưa?” Quỷ kia đứng ở ven đường, vừa nhìn thấy Sở Tuyên xuống xe, liền bay qua.
37 Trong ấn tượng của Sở Tuyên, tình yêu là thứ ấm áp nhất, tốt đẹp nhất. Là hai người bị đối phương hấp dẫn lẫn nhau, trân trọng yêu thương nhau, mỉm cười ngọt ngào mà viết thành hai chữ trân quý.
38 Trần Tiêu vẫn còn đang nghĩ, ngón tay của người sao có khả năng lạnh như vậy? Giống như chân gà đông lạnh mới lấy ra từ tủ lạnh, chẳng những lạnh mà còn đâm đau.
39
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, nhiệt đột trong xe nhanh chóng ấm lên.
Lái xe được Sở Tuyên gọi là anh Triệu, là một lão binh đã xuất ngũ tính cách hiền lành trung thực, tuổi hơn ba mươi, gã khó hiểu thầm nói: “Thời tiết thật quái dị, một hồi lạnh một hồi nóng…”
Nếu như không phải điều hòa hư, gã cũng không đi nói đùa.
40 Đêm hôm đó bên ngoài phòng sách của cha mình, những thứ nghe được lại khiến Hoắc Vân Long không bỏ xuống được. Cái gì mà quỷ khí hao hết, hồn bay phách tán, cái gì mà rượu đồng tử… trong lòng anh nghi vấn cuồn cuộn.