21 Từ Nam Phương rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu ra, hễ là tôi tớ nhà họ Hạ thì trước khi vào phủ đều phải trải qua đủ loại kiểm tra, giống như cung nữ trước khi nhập cung buộc phải thông qua sàng lọc kỹ càng, Nhưng Từ Nam Phương chưa hề trải qua bất cứ một cuộc tuyển chọn nào mà đã được tam phu nhân trực tiếp nhận làm người hầu kề cận, Bảo sao Liên Bồng lại lấy làm ngạc nhiên đến mức đấy.
22 Ngoài Từ Nam Phương, dường như tất cả mọi người đều biết rõ chiếc đồng hồ kia quan trọng ra sao, thế nên sắc mặt họ trong phút chốc đã xám xịt lại. Từ Nam Phương vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Giáng Tư diễn màn kịch “vu oan giá họa”.
23 Truyện được type lại bởi Cẩm Băng Đơn - Diễn đàn Lê Quý Đôn“Thiếu gia bớt giận!”, lật tẩy Hạ Giáng Tư vốn là chủ ý đã định của Từ Nam Phương, “Một người ngoài như Nam Phương còn có thể nhìn ra ý đồ của thiếu gia, chắc chắn phu nhân cũng đã nhìn ra, không phải ư? Bằng không, vì sao phu nhân lại không cho phép Liên Hương và Liên Trân tiếp xúc với thiếu gia chứ?”.
24 Từ Nam Phương mỉm cười: “Vâng, thiếu gia, Nam Phương chỉ thuận miệng nói bừa! Nhưng mà, thiếu gia có gì cần, Nam Phương luôn sẵn lòng nghĩ cách giúp thiếu gia”.
25 Truyện được type lại bởi Cẩm Băng Đơn - Diễn đàn Lê Quý ĐônHạ Giáng Tư vừa nói vừa nhìn Từ Nam Phương, giống như đang chộp lấy một chuyện cực kỳ thú vị.
26 Hạ Giáng Tư cực kỳ không hài lòng về thái độ đứng ngoài cuộc của Từ Nam Phương, vì thế không ngừng gọi tên cô, còn rất vô tư trước mặt người hầu quay vào trong buồng mà kêu gào.
27 “Không, không phải như vậy! Anh Thượng và tôi không phải như cậu nghĩ đâu!”, Từ Nam Phương căng thẳng đến nỗi mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích giúp Thượng Quân Trừng.
28 Câu trả lời của Thượng Quân Trừng khiến người dẫn chương trình nghẹn họng một lúc, thậm chí dàn nhạc cũng không biết phải chơi bản nhạc nào cho hợp. Người dẫn chương trình đổ mồ hôi lạnh, “ông hoàng nhỏ” này quả nhiên khó chiều.
29 Đối với sự khẳng định chắc nịch của Thượng Quân Trừng, Từ Nam Phương cũng không muốn nhiều lời khuyên can nữa. Đúng lúc này có người gõ cửa, Thượng Quân Trừng lạnh lùng nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên tự mình rời khỏi nhà họ Hạ! Đừng đợi đến khi tôi vạch trần cô!”.
30 Diệp Phi Vũ không lên tiếng, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Từ Nam Phương muốn đẩy ra mà vô ích, đành phải ngối bên cạnh trấn an anh ta, dùng thính giác và cảm giác để cảm nhận sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh mình.
31 Diệp Phi Vũ ngồi một bên nhắm mắt làm ngơ, cũng không rõ lúc này cảm xúc hiện tại của mình là gì. Trong mắt anh, Thượng Quân Trừng rõ ràng đang muốn giúp Từ Nam Phương, rõ ràng không rời bỏ đuợc Từ Nam Phương, nhưng lại cố chấp tỏ ra thờ ơ và bực bội.
32 Thực tế, so với nỗi lo lắng của Diệp Phi Vũ, tình trạng của Từ Nam Phương còn bi đát hơn. Một cung phi xuyên qua bốn trăm năm, vô duyên vô cớ bị Thượng Quân Trừng ném lại trước cửa lăng mộ hoàng thất.
33 Nếu đúng là nhị lão gia muốn giết cô, vậy thì lý do của ông ta cũng giống với lý do tam phu nhân muốn giữ cô ở lại nhà họ Hạ, đều vì Thượng Quân Trừng.
34 Khi nhân viên trực ca lăng thứ mười ba mở cửa lớn của bảo tàng Định Lăng, bật hệ thống chiếu sáng, dẫn theo đoàn người Diệp Phi Vũ,dღđ☆L☆qღđ Thượng Quân Trừng và Jim vào địa cung.
35 Mấy nhân viên trực ca vẫn đứng chờ trong hậu điện, người quản lý đang ôm bộ đàm liên hệ với phòng giám sát, muốn tìm thêm người đến hỗ trợ. “Lạ thật, sao lại không liên lạc được?”,dღđ。l。qღđ người nọ thử liên lạc mấy lần mà không được, anh ta vò đầu, chuyện này có vẻ không bình thường.
36
37 “Tôi không có bản lĩnh lớn đến mức có thể sai khiến được Bạch Thanh Dật”, bị người khác vạch trần bộ mặt thật, Diệp Phi Vũ cũng không cảm thấy lạ, vẫn bình tĩnh lái xe, “Những gì tôi nói đều là sự thật.
38
39
40 Từ Nam Phương lúc này đã bật khóc nức nở: “Phu nhân, phu nhân đừng đuổi Nam Phương đi!”. Giọng nói của cô khàn đặc, sự tủi thân và khiếp sợ trong đó khiến Liên Trân và Liên Hương không khỏi nhìn nhau hả hê.