Bí Mật Độc Quyền Chương 7: Chương Thứ Sáu
Chương trước: Chương 6: Chương Thứ Năm
Nếu anh là ếch thì tốt rồi, em đây nhất định sẽ hôn anh — dù cho nụ hôn anhmuốn là của công chúa.
Tề Thiên Kiêu cảm thấy tất cả không bình thường, cô gái An Bối Nhãkia tính cách vòng vo, từ lúc cô đột nhiên xin lỗi anh đêm đó, cô bắt đầuthay đổi hoàn toàn.
Cô không hề cùng anh đối chọi gay gắt, mặc kệ anh châm chọc khiêukhích thế nao, cô cũng không mở miệng phản kích, anh tựa như đối mặtvới một cục bông, mềm mại khiến anh cho dù có thắng, cũng không cảmgiác có thành tựu gì.
Đay vốn không phải là bản tính của cô, cô bị sao vậy?
Có thể nào thật sự là chuyện cô khiến anh thượng thổ hạ tả làm cô bâygiờ còn tran đầy ay nay, nên đối mặt với sự khiêu khích của anh, cô đều ủykhuất chịu đựng?
Không! Không có khả năng!
Đanh chết anh, anh cũng không tin cô gai kia sẽ có lương tam như vậy,tốt bụng như vậy, anh còn không hiểu cô sao?
Lòng dạ cô gái kiêu ngạo kia vốn độc địa, cô lại đột nhiên thay đổi tháiđộ nhất định la có am mưu gì, có lẽ đang ngấm ngầm mưu tính với anh.
Tề Thiên Kiêu gõ bút máy, nâng mắt nhìn về phía cửa sổ kính.
Màn sáo nhôm ở đối diện không kéo xuống, cô ngồi trước bàn làm việc,cầm di động nói chuyện với ai đó.
Đã mười lăm phút rồi, nói chuyện điện thoại gì mà lâu vậy?
Cô không biết đay la thời gian làm việc sao, còn có thời gian nhận điệnthoại cá nhân à?
Hay là phó tổng tai nay giao cho cô không đủ công việc, để cô trợ lýđặc biệt này có thể nhàn rỗi đến độ tán gẫu qua điện thoại.
Anh thấy cô nghiêng đầu, khuôn mặt hiện lên cảnh xuân, cánh môicười ngọt ngào, diện mạo vô cùng rực rỡ, con ngươi đen không khỏi híplại.
Nói thêm một lúc nữa, cô mới tắt điện thoại, nhưng ban tay lại chốngma, ngón tay man môi, bĩu môi, đột nhiên vui vẻ phì cười.
Cô cười cái gì? Chuyện gì làm cho cô vui vẻ như vậy? Là do cuộc điệnthoại vừa nãy sao? Người cô nói chuyện cùng là ai?
Tề Thiên Kiêu không nhận ra bản than đang nhíu may, chỉ cảm thấy nụcười trên khuôn mặt An Bối Nhã thực chướng mắt, khiến anh khi nhìnthấy tâm trạng trở nên vô cùng tồi tệ.
Lúc cô làm việc vẫn đưa tình a?
Cầm lấy microphone, Tề Thiên Kiêu định gọi cô gai đối diện sang đay,nhưng di động trên bàn lại đột nhiên rung lên, anh nhìn về phía di động,cai tên trên điện thoại khiến khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng.
‛ Cha, có chuyện gì sao?‛ Giọng anh lạnh nhạt.
Nghe được giọng điệu lạnh lùng của con trai, Tề Duy Đức không nhịnđược thở dài trong lòng. Ông và con trai quan hệ cũng không tốt, ông biếtnó đã bị ảnh hưởng từ vợ ông, hơn nữa bản than ông đã cư xử nghiêmkhắc với nó từ nhỏ, không phải ông không thương nó, chỉ la đối với đứacon độc nhất này ông có kỳ vọng cao, mới có thể đối với nó nghiêm khắcnhư vậy. nhưng dần dà, quan hệ của hai cha con càng hờ hững.
Ông cũng muốn thay đổi, nhưng không biết bắt đầu thay đổi từ đau,ma thai độ của Tề Thiên Kiêu với ông cũng ôn hoa, hai người chung sốngcũng không lãnh đạm như người xa lạ, chính là vì chuyện của Bối Nhã mớiphát sinh xích mích, Bối Nhã vô tội, lại tự dưng bị liên lụy vào việc nhà củaTề gia.
Có vài lần ông muốn hoà giải, nhưng nhiều lần cùng Tề Thiên Kiêu xảyra cãi vã, hơn nữa người vợ ở bên lại gây sóng gió, quan hệ cha con càngthêm cứng ngắc.
Ma ông, cũng không có cach nao.
‚Thiên Kiêu, công ty gần đay thế nao?‛
‚Không tồi, đại hội cổ đông cuối năm sẽ làm cha vừa lòng.‛ Tề ThiênKiêu lạnh nhạt nói.
‚Thế à? Vậy là tốt rồi.‛ Tề Duy Đức ngừng nói.
Cha con lặng im một hồi, ông cũng không biết nên trò chuyện gì vớicon.
‚Cha gọi tới để hỏi việc nay?‛ Tề Thiên Kiêu chủ động phá vỡ im lặng,không cho rằng cha sẽ thuần túy gọi điện thoại đến vì quan tâm anh, chachủ động tìm anh, bình thường đều chỉ vì một người.
‚Khụ! Không phải...‛ Tề Duy Đức ho nhẹ một chút, biết lời nói kế tiếpcủa mình sẽ làm con trai không vui, ‚La thế này, chiều nay con cho BốiNhã xin nghỉ một buổi.‛
Anh biết mà. Khóe miệng Tề Thiên Kiêu gợi lên một nét châm biếm,‚Vì sao?‛
‚Nghe nói Bối Nhã và con trai nhà Brown gần đay kha than mật, vợchồng Brown mời ba và Bối Nhã dùng cơm với nhau, đại khái là muốn bađồng ý cho Bối Nhã và con trai nhà Brown qua lại.‛ Mà ông dĩ nhiên vuimừng chấp nhận cuộc gặp này, Bối Nhã cũng đã lớn rồi, nói chuyện yêuđương la bình thường.
‚Vậy sao?‛ Tề Thiên Kiêu nhớ đến dáng vẻ An Bối Nhã nói chuyện diđộng lúc nãy, là cô trò chuyện với tên nhóc nhà Brown à?
‚Ba sẽ phái tài xế đi đón Bối Nhã.‛Tề Duy Đức dừng nói, mà Tề ThiênKiêu ở đầu day bên kia cũng trầm lặng, Tề Duy Đức lặng lẽ thở dài, ‚Cứnhư vậy đi.‛ Sau đó cúp điện thoại.
Tề Thiên Kiêu để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn về phíavăn phòng của An Bối Nhã, ma cô đã hạ rèm xuống.
Chắc hẳn cô đã biết cuộc hẹn buổi chiều, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bịrời văn phòng.
Thảo nao cười vui vẻ như vậy, có một người đan ông quỳ gối dưới váycô, lại còn bảo ba gọi tới xin nghỉ giúp cô, mặt mũi ghê gớm thật.
Cô nghĩ rằng nói với cha là xong à? Anh không thể không cho phépsao?
Tề Thiên Kiêu đứng dậy, hướng về phía cánh cửa thông giữa vănphòng hai người, cầm tay nắm cửa, lần đầu tiên mở ra cánh cửa này.
Quả nhiên, cửa vừa mở, liền thấy An Bối Nhã đã xach túi, đang chuẩnbị rời khỏi, thậm chí còn vui vẻ khẽ hát
‚Tam tình tốt nhỉ?‛ Dựa vào cửa, nét mặt anh châm biếm.
‚Hả?‛ An Bối Nhã quay đầu, nhìn cánh cửa từ trước đến nay vẫn khóabị anh mở ra, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
‚Tề Thiên Kiêu, anh...‛ Cô ngạc nhiên nhìn anh, không bỏ lỡ ánh mắtgiận dữ lạnh lùng của anh — nó nhằm vào cô.
Làm sao vậy? Cô chọc gì đến anh à?
‚Muốn đến cuộc hẹn?‛ Cô còn thay quần áo, váy quây màu trắng lộ rabờ vai nho nhỏ, bốt da cừu màu cà phê, khuôn mặt thanh tú trang điểmnhẹ nhàng, trên môi thoa chút son hồng nhạt. Khó có khi cô ăn mặc thụcnữ như vậy, dung mạo tự tin vẫn không thay đổi, cô giống như anh mặttrời chói mắt, nhưng lại bộc lộ hơi thở ngọt ngào, anh tin rằng tiểu tử nhàBrown mà nhìn thấy, nhất định sẽ bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Ha
Xem tiếp: Chương 8: Chương Thứ Bảy