Bí Mật Độc Quyền Chương 4: Chương Thứ Ba
Chương trước: Chương 3: Chương Thứ Hai
Em bị lạc trong ngôi nhà bánh kẹo, đi đi dừng dừng, luôn luyến tiếc rời xa, bởi
vì — anh ở nơi này.
Đèn pha lê sang rực rỡ, khách khứa tụ họp, ly cụng ly, hai bên là dànnhạc đang chơi, than sĩ quý tộc chuyện trò vui vẻ, đay la một bữa tiệc củaxã hội thượng lưu.
Nhân vật chính la dưỡng nữ của Tề gia, hôm nay là sinh nhật hai mươituổi của cô, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật.
An Bối Nhã mặc một bộ lễ phục vay quay mau đen, phía dưới là váytầng mỏng manh, lộ ra một đôi chan dai xinh đẹp, trên cổ là một chiếc dâychuyền kim cương, được gọt cắt thành một hình thoi hoàn mỹ tọa trên bộngực sữa hơi lộ ra, ở dưới anh đèn lóe lên tia sang rực rỡ.
Cô vẫn để mái tóc ngắn đen xinh xắn, cùng với vòng cổ khuyên tai kimcương, trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười tự tin, đôi mắt sáng nhìnquanh, một phong thái làm mê muội lòng người.
Ở phương đông một mét sau mươi lăm có thể nói là cao gầy, nhưng tạinước ngoài mỹ nữ xung quanh, cô xem như nhỏ xinh, ngũ quan chỉ có thểcoi la thanh tú, cũng không sánh bằng thiên kim quý tộc ở bốn phía, vậymà cô vẫn tỏa sáng lóa mắt, phong thái tự tin hào hứng, khiến cô vô cùngdễ lam người khác chú ý.
Vây quanh bốn phía của cô là một đam nam sĩ, bọn họ tranh nhaucùng cô nói chuyện, trong mắt lộ vẻ tan thưởng và nịnh hót cô.
Nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Anh quốc ai chẳng biết, An Bối Nhãlà công chúa nhỏ được Tề Duy Đức thương yêu nhất, mặc dù thân phận làcon nuôi, nhưng Tề Duy Đức cơ hồ luôn đem đến cho cô những điều tốtđẹp nhất, coi cô như con gai ruột.
Khi cô mười bảy, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật, đểcô vào công ty thực tập, khi họp, cô ngồi bên người Tề Duy Đức lắngnghe(nguyên gốc là bàng thính: Tham gia hội nghị nhưng không đượcquyền phát biểu và biểu quyết), chờ nhân viên báo cáo xong, điều đầu tiênTề Duy Đức lam, la quay đầu hỏi cô có ý tưởng gì.
Mà cô, không chút hồi hộp, đối mặt với một nhóm người lớn tuổi vàlão lang hơn, cô mỉm cười, chậm rãi mà nói.
Cô nói, tương lai la thế giới 3G, mọi người dựa vào mạng, dựa vào côngnghệ cao, Tề thị đi trước người khác một bước, là muốn khai pha trướcngười khac, trước tiên bắt đầu làm từ ISP(Internet service provider–Nhàcung cấp dịch vụ Internet) rồi đến điện thoại di động, rồi đến máy tính, Tềthị chủ yếu sẽ dẫn đầu các xí nghiệp khác, trở thành thủ lĩnh của lình vựccông nghệ cao.
Cô lập ra một kế hoạch khiến Tề thị kiếm được hang trăm triệu, cổphiếu lên cao, cũng lam thanh danh cô khai hỏa, Tề Duy Đức trong lòngđối với cô cang yêu thương hơn, coi cô như bau vật, địa vị của cô gần nhưthay thế được thiếu gia của Tề gia.
Chỉ có điều, cô không cần những thứ này, thứ cô muốn, chỉ có một.
Cầm ly rượu thủy tinh, An Bối Nhã uống sâm panh, cánh môi chứa nétcười nhạt, giống như chuyên tam nghe người bên cạnh nói chuyện, nhưnglòng dạ của cô vẫn đặt ở cửa.
Cô cân nhắc thời gian, đã hơn mười giờ, anh vẫn chưa xuất hiện,nhưng cô không vội, cô biết anh nhất định sẽ đến, Tề thúc đã từng ra lệnhcho anh, kêu anh đêm nay nhất định phải xuất hiện.
Tuy rằng quan hệ của anh và Tề thúc vô cùng lãnh đạm, song lời nóicủa Tề thúc anh vẫn sẽ tuân theo.
Cha với con trai, mặc dù luôn giương cung bạt kiếm, nhưng cô biết Tềthúc vẫn luôn quan tam đến anh, chẳng qua la đã quen nghiêm khắc, cũngkhông biết nên thay đổi thai độ như thế nào.
Mà anh, nếu không thèm để ý, căn bản là sẽ không ngoan ngoãn nghelời, chỉ có thể nói ca tính hai cha con đều kiêu ngạo như nhau, ai nếy đềugiấu đi biểu cảm thật dưới khuôn mặt.
An Bối Nhã gợi lên nét cười —— bởi vì ở cửa truyền đến tiếng xôn xao.
Cô biết, anh đến rồi.
Ngước mắt lên, cô nhìn về phía anh.
Tay trang mau xam đậm tôn lên thân hình cao lớn, mai tóc đen dayđược chải gọn gàng, lộ ra cai tran cao, cũng lam cho ngũ quan tuấn mỹcàng lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, không hề mỉm cười, ánh mắt lãnhngạo, cả người tản mát khí thế quý tộc.
Sự xuất hiện của anh làm cho nam giới trong bữa tiệc ảm đạm thất sắc,trong ánh nhìn cuả nhóm nữ giới là sự ái mộ không chút che giấu.
Anh khoác tay một mĩ nữ tóc vàng, cô ta mặc một bộ lễ phục màutrắng tao nhã, đôi mắt xanh biếc đẹp như bảo thạch, ngũ quan tinh tế nhưngọc, xinh đẹp mà cao quý, khiến chúng nam sĩ nín thở.
Đồng tử An Bối Nhã hơi co lại.
Lina? Hayes —— thiên kim quý tộc nổi danh, gia tộc cô ta có lịch sửlau đời, ở Scotland có quyền có thế, mà vẻ đẹp của cô ấy cang lam ngườikhac chú ý, cac nam nhan tre gia măng mọc khao khat cai ngoai đầu của cô,cô ấy là một người phụ nữ hấp dẫn, một ngôi sao.
Cô ấy cũng la cô gai duy nhất có thể khiến anh lộ ra một chút dịu dàng,chỉ khi đối xử với cô ấy, anh mới không cao ngạo lãnh đạm.
Năm đó, cũng vao tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh dẫn theoLina xuất hiện, mà cô, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, thậmchí vẫn còn có thể cùng khách khứa cười nói, chỉ đến khi trở về phòng, cômới tháo mặt nạ xuống, lộ ra sự mất mát.
Cô luôn luôn kiêu ngạo, bất luận ở trước mặt kẻ nao cũng sẽ không tỏra yếu mềm, nhất là anh, huống chi hai người bọn họ lại như nước với lửa,thế nhưng đôi tai lại vẫn để ý tới chuyện của anh.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó cô thật đúng la ngớ ngẩn.
An Bối Nhã mỉm cười, chống lại ánh mắt của Tề Thiên Kiêu, cô hướngvề anh nang chén rượu, im lặng mà kính anh một ly, sau đó mở miệng, khẽnhấp một ngụm sam panh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, lập tứcthấy tia lửa chợt lóe rồi biến mất trong mắt anh.
Bên bờ môi cô nét cười càng sâu.
‚Bối Nhã.‛ Nam sĩ bên cạnh đột nhiên đem môi dan vao bên tai cô nóichuyện, cô không tranh né, quay đầu lại nhìn về phía hắn, cánh môi vẫngiữ nét cười nhạt.
‚Hửm?‛ Cô giương mắt hỏi, một động tác nhẹ nhàng, nhưng lại tựnhiên quyến rũ như vậy, đôi mắt đẹp nhộn nhạo, tran đầy ý cười.
Người đan ông tim đập thình thịch, nhịn không được đưa tay ôm hôngcô. Thân thể mềm mại cùng hắn dan vao nhau, xông vao mũi la mùi hươngthoang thoảng của phụ nữ khiến người ta mê muội.
‚Bằng lòng cùng tôi khiêu vũ chứ?‛
An Bối Nhã đặt chén rượu xuống, quay về phía người đan ông mỉmcười. ‚Được thôi!‛
Ôm lấy tay của hắn ta, tiến vào sàn nhảy, cô để người đan ông ôm vôcùng thân mật, canh tay đặt ở sau gáy hắn, mắt đẹp nhìn hắn, nụ cười yếuớt xinh đẹp vẫn dừng trên bờ môi.
Cô biết, người ấy đang nhìn cô.
Bởi thế nụ cười của cô lại cang đẹp hơn.
Anh nhìn cô.
Tay của người đan ông kia đang dan vao hông cô, chỉ thiếu chút nữathì chạm vào mông cô, thân thể của cô gần như dan vao người nam nhân,
nam nhân vô cùng thân thiết ở bên tai cô nói chuyện, ma cô cười khẽ, mắtđẹp nhìn quanh, lộ ra phong thái hết sức mê người.
Anh nhìn người đan ông ôm cô lộ ra ánh mắt mê muội, hận không thểmột hơi nuốt cô vào. Không chỉ nam nhân kia, những nam nhân ở đay đềunhìn cô.
Đay la yến hội của cô, ma cô được người khác chú mục chính là nữhoàng.
Cô cười, nhất nhất chấp nhận lời mời khiêu vũ của nam nhân, cô dựavào cánh tay họ, dùng cặp mắt xinh đẹp chết tiệt kia chăm chú nhìn họ
***
Tề Thiên Kiêu dùng sức cắn đôi môi mềm, rước lấy một tiếng hừ nhẹphản đối, chôn ở da thịt mềm mại cọ xát cực nóng của người phụ nữ, rasức xâm nhập sự diễm lệ của cô.
An Bối Nhã uốn cong thân hình yêu kiều, chân dài ôm lấy thắt lưnganh, lễ phục nhỏ mau đen bị kéo xuống, hỗn độn rơi rớt ở thắt lưng, bộngực sữa bị bàn tay to tùy ý nhào nặn chơi đùa, lưu lại vết tích thô lỗ củanam nhân.
Anh còn cắn môi cô, đau đớn làm cho cô nhíu mày, từ môi anh lùi lại,đầu lưỡi liếm qua cánh môi, mắt đẹp kiều mỵ ngắm nhìn anh.
‚Nhẹ một chút, đừng lưu lại dấu vết, bữa tiệc còn chưa kết thúc.‛
Cô vừa từ toilet đi ra, đã bị anh kéo đến thư phòng tối tăm, không nóihai lời, liền bạo ngược mà lấp kín môi của cô, kéo lễ phục của cô xuống,hung tợn mà tiến vào cô.
‚Thế này cô còn muốn quay về yến hội?‛ Vẻ mặt anh trào phúng.
Môi của cô bị anh cắn đến sưng đỏ, đôi mắt đẹp chớp chớp, xuânquang mềm mại đang yêu, bộ ngực sữa in hằn dấu ngón tay của anh, ngaycả bả vai nhỏ mảnh dẻ cũng bị anh cố ý để lại vết cắn. Cô dam đi ra ngoainhư vậy, người sáng suốt vừa thấy đã biết ngay cô vừa làm gì xong.
‚Đương nhiên, tôi chính la nhan vật chính của bữa tiệc này, nhân vậtchính sao có thể vắng mặt.‛ An Bối Nhã bày ra một dáng vẻ đương nhiên,cô hướng anh cười, đầy quyến rũ, ‚Chỉ cần anh đừng quá phận, nhữngdấu vết này, dùng phấn là có thể che đi hết.‛
Sau đó để cô mang theo diện mạo xinh đẹp quyến rũ nay, đi vao bữatiệc, cho bàn tay của những nam nhân ngu xuẩn đó chơi đùa sao?
Cô gái này rất khéo nắm bắt lòng người, nhất la đối với nam giới, côgiống như công chúa, lúc đó giao thiệp với bọn họ, hưởng thụ ngưỡng mộtừ họ.
Rõ ràng là một dung mạo bình thường không có gì đặc sắc, bạn gái anhLina so với cô đẹp hơn không biết bao nhiêu, nhưng ma ở tiệc rượu lúcnãy, sự xuất hiện của Lina chỉ được chú ý một lúc, cô một lòng cùng namnhan khiêu vũ(nguyên văn la ủng vũ – ủng là ôm), ánh mắt của mọi ngườiđều rơi vao người cô.
Mà cô mỉm cười, hưởng thụ những ánh mắt nay, được nam nhân khácôm vào trong ngực, cô thì chuyên tâm nhìn bọn họ, lơ la sự hiện hữu củaanh ——
Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho sự phớt lờ đó.
Tề Thiên Kiêu lùi thân mình lại, bừng bừng phấn chấn rút dục vọngnam tính ra khỏi tiểu huyệt, anh rời khỏi liền rước lấy tiếng ngâm khẽ củacô.
Anh còn chưa thỏa mãn, sao dễ dàng bỏ qua cho cô được.
Sự nghi vấn của cô lập tức nhận được đap an, anh đột nhiên xoayngười cô lại, để cô nằm sấp trên ban sach, đưa lưng về phía anh, cô sửngsốt, lập tức hiểu được ý đồ của anh.
‚Tề Thiên Kiêu, anh không thể...‛ Xoát một tiếng, tiểu lễ phục mau đenbị anh xé bỏ hoàn toàn, rời khỏi thân thể yêu kiều, rơi lả tả trên mặt sàn.
‚Anh... A ——‛ cô quay đầu đang muốn phản kháng, anh lại đột nhiêntiến vào từ phía sau, nhiệt thiết chen mở mị thịt, bất thình lình tiến vào hoatâm.
Cô cắn môi, thân thể vì bị đột ngột tiến vào mà run rẩy, vach thườnghoa tự nhiên co rút lại, chặt chẽ thít chặt nơi nóng rực to lớn.
Anh nghiêng người, vòm ngực cường trang ngăn chặn cai lưng mềmmại.
Khác với cô, tây trang của anh vẫn hoàn hảo mặc trên người, chỉ cởi bỏquần lót, để dục vọng nam tính chôn vào.
‚Như vậy cô còn có thể trở lại bữa tiệc sao?‛ Lời nói tràn ngập ác ý ởbên tai cô nhẹ thở, bàn tay nắm lấy khuôn ngực mềm mại, hông mạnh mẽrút ra, rồi lại hung hăng xam nhập.
‚A...‛ An Bối Nhã ngẩng đầu, khẽ cắn môi, đầu mày nhíu lại, nhưngmà thân thể nhịn không được truyền đến hưng phấn.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vao người cô, để anh chứng kiến dáng vẻ mêngười khi cô sa vào sắc dục.
Nắm lấy bầu ngực non mềm, ngón tay dùng sức siết lấy, không để ýsức lực của mình sẽ lam cô đau, anh xoa nắn nhũ thịt, thô lỗ mà lôi kéođỉnh nhụy.
Anh đối cô từ trước đến nay chưa hề dịu dàng, là cô trêu chọc anhtrước, hai người chơi đùa đã bốn năm, than thể mềm mại dưới thân này,anh hiểu rõ hơn so với bất kì ai khác.
Anh càng thô lỗ, tiểu huyệt càng siết chặt anh, mị thịt non mịn sít saobao bọc lấy anh, khiến anh mỗi một cái trừu đưa đều vô cùng khó khăn.
Bất luận chiếm giữ cô bao lần, cô vẫn siết chặt như vậy, làm cho anhmuốn hung hăng pha hủy.
Anh chiếm lĩnh cô, một lần rồi lại một lần xâm nhập, tiếng rên rỉ trầmtrầm của cô làm cho anh chiếm lĩnh dữ dội hơn. Hoa thịt nhu động, thamlam cùng nghênh đón sự xam lược của anh.
Ngón tay dai đi vao nơi trơn mềm, trêu chọc hai cánh hoa ẩm ướt đangnhỏ giọt, đầu ngón tay khẽ uốn, yêu dịch quấn quanh ngón tay, theo mỗilần trừu đưa của anh, dam đãng ma chảy xuống dưới đùi.
An Bối Nhã ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh cắm sâu vào lòngban tay, than hình đang yêu vì sắc dục mà phiếm hồng, cô mê hoặc xoayhông, khi anh ra vào, bụng hơi co lại, siết lấy vật nóng rực.
Anh tiến vào cô, cô cám dỗ anh, lễ phục bị xé bỏ minh chứng rằng anhkhông thể khống chế được nữa, cô không cần anh cư xử dịu dàng, từ trướcđến nay cô không phải là một cô gai nhu nhược.
Cô như ngọn lửa, hơn nữa, muốn thiêu đốt anh.
Tiểu huyệt chặt chẽ bóp nghẹt cắn nuốt anh,cô nghe được tiếng hô hấpdồn dập của anh, tiếng tim đập thật nhanh, hòa cùng tiếng thở dốc của cô.
Trận vui chơi nay, cô sẽ không để cho bản than độc diễn, cô muốn anhva cô cùng nhau điên cuồng.
‚A...‛ Chất lỏng nóng bỏng tran vao cơ thể, cô rên rỉ, thân thể mềm mạivì hưng phấn mà run rẩy, sau đó hạ thân mềm nhũn.
Tề Thiên Kiêu rút ra dục vọng nam tính, yêu dịch ngọt ngậy chảy rathật nhiều, hòa cùng nhiệt dịch anh đưa vao, từng giọt từng giọt mà lưu lạimột vũng mật dịch trên nền đa cẩm thạch trắng.
Anh biết hôm nay là kỳ an toàn của cô, cho nên không hề do dự ——đừng hỏi vì sao anh biết, dù sao anh cũng chẳng biết tại sao ngay cả thờigian hành kinh của cô cũng nhớ rõ.
Anh lau sạch thân mình, xac định không có một chút dấu vết hỗn độnnào, không hề quan tâm cô vẫn đang gục xuống ban, định rời khỏi.
‚Từ từ.‛ An Bối Nhã lười biếng xoay người, thanh âm mang theo kiềumỵ sau lửa tình, chân cô vì mới vừa rồi giao hoan kịch liệt mà khẽ run, nếukhông phải dựa vào bàn học, e rằng chan đã sớm mềm nhũn.
‚Anh định bỏ đi như vậy?‛ Chiếm hữu cô, xé lễ phục của cô, bản thânsảng khoái xong rồi thì muốn đi?
‚Không thế thì sao?‛ Anh không cho là bọn họ còn có cái gì có thể nói,về phần không có quần áo thì cô phải rời đi như thế nao, đó la chuyện củacô.
An Bối Nhã ngồi trên bàn sách, hai chân hé mở, ngọn đèn mờ nhạtchiếu lên thân thể mềm mại trần trụi, trên người cô tất cả đều là dấu vếtdâm mỹ, giữa hai chan la canh hoa đỏ tươi, để lộ nước mật thơm tho.
‚Thì ra năng lực của anh chỉ có như vậy?‛ Yêu mị mà liếm đôi môisưng đỏ xinh đẹp, cô ngờ vực liếc anh một cái.
‚Được rồi! Anh có thể đi rồi.‛ Cô vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Tề Thiên Kiêu nhìn động tác của cô, mày bất giac nhăn lại, ‚Cô muốnlàm gì?‛
An Bối Nhã không để ý tới anh, trực tiếp bấm số, chờ kết nối xong mớimở miệng ‚Xin chao! David, anh——‛
Cạch! Điện thoại bị ngắt kết nối.
Cô cười, yếu ớt nâng mắt, không chút bất ngờ nhìn con ngươi đen lạnhlẽo sâu thẳm
‚Lam sao vậy?‛ Vẻ mặt của cô vừa vô tội vừa khờ dại.
Bóng đen cao lớn bao phủ cô, Tề Thiên Kiêu nghiêm mặt lạnh lùng, tayanh phủ lên đoa hoa thầm kín, ngón tay đam vao tiểu huyệt ướt át, thanhâm rét lạnh, cơ hồ khinh bỉ nói ‚Cô thật dam đãng.‛
‚Đúng vậy nhỉ!‛ Cô không quan tam đến lời bình luận của anh, ngóntay nắm lấy cà vạt, kéo anh xuống, môi gần như dan vao anh.
‚Có điều, hiện tại tôi không muốn dam đãng với anh.‛ Nói xong, lậptức đẩy anh ra, cô nhảy xuống khỏi bàn, không quan tâm bản than đangtrần trụi, cô đi về phía tủ rượu, rót ình một ly.
Dựa vào tủ rượu, An Bối Nhã nhấm nhap ly vang đỏ ngọt ngao, nhưmột bà hoàng, cao ngạo mà nhìn anh.
‚Còn chưa đi sao? Hay la anh muốn thưởng thức tôi cùng nam nhânkhac an ai?‛ Cô buồn rầu mà nhíu mày, ‚Nhưng tôi không muốn bị ngườita thấy đông cung tú đau! (kiểu chương trình
Xem tiếp: Chương 5: Chương Thứ Tư