21 “Ông chủ, vừa nhận được một cuộc gọi bảo là…”
Người đang ngồi trên ghế xử lý công việc ung dung ngẩng đầu lên, có vài sợi tóc chỉa ra ở sau làm hiện lên vẻ uể oải, dựa vào nét mặt của y thì tâm trạng này đang ở mức độ hết sức buồn bực, mấy thủ hạ thân mật đều biết cần phải cẩn thận.
22 Đã lâu rồi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên tôi rất vui, nhìn nơi này ngắm chỗ kia, tôi vừa ngạc nhiên với hoa cỏ trong sân vườn, vừa cảm thán Diệp Tàn Sinh hóa ra là kẻ có tiền.
23 Sáng sớm tôi ngồi thở dài trong sân nhìn đám Lăng Tiêu, giật tóc mình oán hận bản thân không có gì lại đi nói ra câu thiếu đòn như thế…
Đậu Phộng phát điên chạy loanh quanh trong sân, ba hồi xông vào rừng cây bên kia, năm hồi nhảy vào bụi cỏ bên này, rất động kinh.
24 Tối đó tôi tức giận ngồi trên ghế sofa tự mình chán nản, Diệp Tàn Sinh ôm Đậu Phộng cầm một xô nước nhỏ tưới lên hàng tường vi tươi tốt nghiêng người dựa vào cạnh cửa sổ.
25 Buổi tối hôm đó tôi bị cậu ấy làm đến mức nằm lỳ trên giường, thấy rất hối hận với câu nói lỗ mãng ở chợ đêm…
Cậu dùng hành động nói tôi biết, loại ý nghĩ đó chỉ nên nói miệng, chứ không thể thực hành được.
26 Tôi nghiến răng, giả vờ nhã nhặn cái gì, cửa cũng đã mở, giờ còn bày đặt hỏi ý kiến tôi?
“Tôi có thể cự tuyệt ư?”
“Không thể. ”
Thật muốn xé nát nụ cười dối trá của gã!
Tôi bò dậy, bây giờ làm gì cũng chậm, trừ phi kéo dài thời gian chờ Diệp Tàn Sinh về, nhưng cái hi vọng này luôn có vẻ xa vời đối với người đàn ông trước mắt này, nếu gã đã tìm tới đây mà còn quang minh chính đại đi vào thì hẳn đã nắm chắc mười phần, tôi nên làm gì đây?
Chết tiệt!!!
Gã đàn ông bước lên từng bước, mỗi một bước của gã hệt như đang giẫm lên ngực tôi, gã tràn đầy tự tin khiến tôi lùi dần về sau…
Cảm giác áp bức trời sinh của Thương Phàn làm tôi chật vật chỉ muốn chạy trốn…
Mà trên thực tế thì tôi cũng đã làm vậy rồi, tôi xoay người dứt khoát chạy vào phòng đóng mạnh cửa, tiện thể khóa nó lại, hiện tại có thể chống đỡ một ít thời gian nào thì hay thế ấy!
Tôi nói lớn tiếng: “Tôi không đi! Đây không phải chỗ của ông, nhanh chóng dẫn người dưới lầu rời khỏi chỗ này đi!!”
Tầm mắt tôi cấp tốc liếc qua phòng ngủ, dừng lại ở đèn pha lê trên tủ đầu giường.
27 Tỉnh lại rồi, mí mắt tôi nặng nề không nhấc lên nổi, mất hồi lâu mới nhấc nó lên được, nhưng vừa mở mắt ra liền bị ánh nắng chói chang phải nhắm mắt lại ngay, tôi đã nằm bao lâu rồi…
Dần thu hồi mạch suy nghĩ về lại trong đầu thì tôi mới nhớ ra mình bị Thương Phàn lôi về.
28 Đó là chuyện từ rất lâu trước đây, là quãng thời gian dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa bản thân cũng sẽ không lãng quên…
Trong thành phố xưa cũ, dưới ánh mặt trời, anh ngồi dưới tàng cây ngửa mặt lên trời, bướm bay xẹt qua mặt anh, trang sách bay tán loạn cũng không gọi được sự chú ý của anh về.
29 Tôi tên Diệp Tàn Sinh, tôi làm mất anh ấy rồi, hoặc là nói, anh ấy đi rồi…
Hôm ấy tôi về nhà thì trời đã rất khuya, đại khái khoảng 10 giờ tối, tôi không biết vì sao anh trai lại bất chợt có nhiều súng như thế, càng không nghĩ đến anh ta có thể lập tức đánh úp lên nhiều sân cùng lúc đến vậy.
30 Tôi không biết nên hình dung cuộc sống bây giờ của mình như thế nào nữa, xác chết di động?
Mà có thế nào thì cũng là loại cuộc sống ăn ngủ, Thương Phàn say sưa với Lam Yêu, thực tủy biết vị (*) dùng nó trên người tôi, vậy nên dù tôi rất tỉnh táo thì thân thể cũng không thể tùy ý lộn xộn, thời điểm khỏe nhất cũng chỉ có thể rời giường đi được vài bước.
31 Ngày đó tôi quyết định tự mình tìm kiếm lối thoát, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi không hiểu rõ tình hình của Tàn Sinh, tôi chỉ biết cậu ấy còn sống, tôi cũng chỉ có thể xác nhận cậu nhất định sẽ đi tìm tôi…
Nhưng để tôi chờ cậu ấy thật sự quá thống khổ, nếu cậu không tìm được, nếu cậu đến chậm, có lẽ tôi cũng gần như biến thành một người khác, một người mà chính tôi cũng không nhận ra, một người cậu không hề yêu.
32 Tôi ngồi trên ghế bên cửa sổ, tay cầm giấy bút viết lung tung. Thương Phàn là một người giữ chữ tín nên đương nhiên không cần tôi nhắc, sau đêm đó gã quả thực giảm bớt liều dùng Lam Yêu với tôi.
33 Trong khoảnh khắc bị người ôm đi vào trong, tôi thấy trên mái nhà kia không còn bóng người nào nữa, khi đó tôi không hề biết rằng, con đường Địa Ngục thật sự dành cho mình chỉ vừa mới bắt đầu…
…
“Bát Linh!”
Người bị vác lên, rơi vào một vòng tay khác cứng như thép, không chút cảm tình nào mà cứ như đang vác bao tải đi vào trong nhà, mặc kệ tôi giãy dụa thế nào.
34 “Vân Sanh,nhanh đến đây sa đọatrongtaytôi nào. ”
Hắc ám bắt đầu bủa vây tôi.
Tôi nghẹn họng, phút chốc gào lên: “Diệp Tàn Sinh!!!”
Mở bừngmắt ra,trướcmắt vẫnmộtmàu đen kịt,tôi hoảngloạnmuốn rời khỏi bóng tối vô tận này,rời đi,rời khỏi đây,tôimuốn rời khỏi đây!!!
Theo cử dộng giãy dụa của chân là tiếng lanh lảnh đánh vào thần kinh yếu đuối của tôi, sao vậy? Là xích sắt, là xích sắt khóa chân tôi lại!
Không được!Không thể!
Nhưng người tôicứ như bịmộtcái gì đó đèlại,không thể động đậy,vừacử độngmộtchútliền bị đè trởlại,ngươi tôi vôcùng vôlực,hoảng sợ bủa vây,tôi sắp bị nó nuốtchửng rồi!!
“Đừng nhúc nhích,hiện giờ anh rất antoàn.
35 “Vậy lần này tôi chọn cậu nhé?” Tôi nói.
“Vân Sanh. ”
Cậu gọi tên tôi, buông cánh tay ôm siết tôi ra rồi đặt lên tay còn lại của tôi, cậu nói: “Tôi đã không còn tin.
36 “Em là Diệp Tàn Sinh mà. ”
“Không quen, tránh ra, cút!”
Tôi dùng một cái chân còn lại có thể nhúc nhích không biết tự lượng sức chống cự lại cậu, không khác gì tránh né một kẻ xa lạ.
37 Tỉnh lại là cơn đau nhức quen đến không thể quen hơn, là kiểu đau nhức thẩm thấu toàn thân, càng khó chịu càng rõ rệt. Tôi ý thức được mình không phải đang ở trong mộng, tôi vẫn đang sống ở hiện thực, vẫn sống trong thống khổ.
38 Mỗi một ngày mai đều sẽ trở thành ngày hôm nay, mỗi một lời hứa hẹn đều sẽ có sự đánh đổi.
Giường vẫn là chiếc giường hay nằm, phòng vẫn là căn phòng nhìn muốn mòn mỏi, còn người bên cạnh vẫn là người đó…
Sau khi Tây Ngạn châm một kim xuống chân phải của tôi, thì đến giờ tôi đã không còn cảm giác được sự tồn tại của hắn, chỉ biết trước mắt trống rỗng trắng xóa.
39 Quan hệ của người đó với Diệp Tàn Sinh, hoặc nói quan hệ của người đó với cậu chủ của tôi vẫn luôn duy trì trong trạng thái bệnh trạng, giằng co qua lại, cuối cùng trời long đất lở cũng không ngăn được hai người buông bỏ đau đớn cho nhau.
40 Tôi họ Diệp, tên Tàn Sinh.
Diệp Tàn Sinh.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, ấn tượng của cái tên này đối với tôi chỉ có tám chữ: Cô nhi khiếm khuyết, tham sống sợ chết.