21 Kiều San "Ừ" khẽ một tiếng, chợt hiểu ra ý trong lời anh nói thì đột nhiên ngậm miệng không nói them lời nào.
Tả Dịch cõng cô đi trên đường đất lầy lội, giữa hai người im lặng không nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong viện truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, Kiều San trằn trọc khó ngủ, nỗi lòng phức tạp không thể đi vào giấc ngủ.
23 Mười hai giờ đêm, chuông đồng hồ ở quảng trường thị trấn cổ reo lên, du dương trong trẻo.
Đông. . . đông. . . đông. . .
Dãy đèn lồng màu đỏ trên đỉnh đầu đột nhiên tắt ngúm, ánh sáng bốn phía chợt tối hẳn.
24 Cách nghĩ của Kiều San rất đơn giản, thay vì cho anh ta hi vọng, không bằng chặt đứt hi vọng của anh ta. Đối với Tiếu Già mà nói có thể là tàn nhẫn nhất thời, nhưng cũng là tính toán lâu dài.
25 “Đúng, là Giản Thời Chương đó. ” Kiều San sờ sờ cằm, “Anh cảm thấy Giản Thời Chương này có đón nhận bà mẹ một con không?”
Tả Dịch khựng một chút, nói, “Hẳn là không ghét.
26 Chẳng mấy chốc đến chủ nhật.
Kiều San ăn sáng ở nhà Tả Dịch, không ngừng thúc giục anh: “Mau gọi điện cho Giản Thời Chương đi, nói hẹn anh ta đến Ứng Thực Hiên nói chút chuyện.
27 Văn Văn ngồi ở trên giường, đôi mắt đen nhánh chớp chớp mấy cái, dùng âm thanh non nớt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ôm nam thần của con khóc? Mẹ như vậy con sẽ ghen, sẽ tức giận đó.
28 Trước kia anh không biết, thì ra Kiều San đáng yêu như thế. Anh lật Kiều San lại, dùng tay chống đầu lẳng lặng nhìn mặt cô.
Nhìn không chớp mắt, chẳng mấy chốc qua hai tiếng, cứ yên tĩnh mà nhìn cô như vậy, dường như không biết mệt là gì, cho dù bên ngoài mưa to tầm tả, sấm chớp đùng đùng cũng thấy thế giới bình yên, ấm áp nhập vào tủy.
29 Quách Phỉ không cho Giản Thời Chương tiếp xúc với Văn Văn, nhưng anh ta vẫn lén lút liên lạc với bác sĩ tốt chữa trị cho Văn Văn. Mặc dù anh ta là cha Văn Văn nhưng tủy lại không hợp, tuỷ thích hợp với Văn Văn vẫn đang trong thời gian tìm kiếm.
30 Nói xong những lời này, cô phát hiện Tả Dịch nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đưa tay sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi: “Mặt tôi. . . có dính gì sao?”
Tả Dịch hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng hỏi cô: “Không có, anh muốn hỏi em, vừa rồi anh ấy nói với em những gì.
31 Lúc Ứng Sênh Nam nhìn thấy câu này vẫn đang ở trường thi đấu mô tô tán gái, anh ta khó tin nhìn cô gái, vui mừng nói, “Nào, cô gái, véo tôi một cái xem.
32 Điềm Giản không phải là cô gái bình thường, do lúc nhỏ bị tai nạn xe thì tổn hại đến não, ảnh hưởng đến trí lực. Trận tai nạn xe này khiến cô gái mất đi cha mẹ, cũng may Điềm Giản còn có anh trai tốt chăm sóc, cũng không buồn không lo, được ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ.
33 Cô giật người, khuỷu tay chọc chọc vào ngực anh.
Chóp mũi của người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát sau gáy cô, xúc cảm lạnh buốt, chẳng mấy chốc nóng lên, anh cọ đến mức cô cảm thấy ngưa ngứa.
34 Kiều San hỏi: “Lão Ứng, anh nghiêm túc?”
Ba người cùng đi vào khách sạn, Ứng Sênh Nam vừa sửa ống tay áo caravat vừa nói: “Em cho rằng anh nói đùa? Em từng thấy anh nghiêm túc nói đùa như vậy sao?”
Ba người cùng đi lên tầng năm, bữa tiệc bày tròn 50 bàn.
35 Trở lại Cẩm Dương không được mấy ngày, hợp đồng thuê nhà của Kiều San đã đến hạn, nên cô chuyển toàn bộ đồ trong phòng trở lại phòng làm việc. Vừa vặn ngày đó Tả Dịch có tiệc phải đi, không thể tới giúp cô, chỉ nhờ hai trợ lý tới giúp.
36 Tạm thời quyết định dẫn theo Kiều San, Tả Dịch bỏ trợ lý Đồng Tiểu Lê lại, để con gái nhà người ta bắt xe đến Bối Xuyên.
Đi đường phải mất chín tiếng liền, trước khi xuất phát Kiều San đã thương lượng với Tả Dịch, hai người thay phiên nhau lái, kết quả Kiều San quá mệt mỏi liền ngủ suốt bảy tiếng, tỉnh lại đã vào huyện Bối Xuyên.
37 Khách sạn không có bữa sáng, sáng hôm sau hai người đi đến vùng gần đó tìm quán, ăn một chén cháo là xong.
Kiều San và Diệp Phạm Âm hẹn mười giờ gặp mặt, Tả Dịch còn có việc, lái xe đưa cô đáo biệt thự của Diệp Phạm Âm, đưa mắt nhìn cô đi vào mới rời đi.
38 Tả Dịch ôm Kiều San trở về phòng, nương theo ánh sáng yếu ớt ở trong sân, vượt qua chướng ngại vật, đặt cô ở trên giường.
Bật đèn, căn phòng tối đen sáng lên.
39 "Kiều San, anh không tin Phật, không tin đạo. Lúc nhỏ tín ngưỡng khoa học, bắt đầu hiểu chuyện tín ngưỡng bản thân," giọng điệu của anh nghiêm túc mà kiên định, "Hiện tại anh không còn độc thân, tín ngưỡng của anh là em.
40 Cô đi vào phòng ngủ, muốn cầu cứu Tả Dịch, nhưng lúc tìm điện thoại thì phát hiện. . . để ở trên bàn ăn rồi. TT. TT
Đây là. . . trời muốn diệt cô sao?
Thay xong quần áo đi ra ngoài, Kiều San nhìn thấy Ứng Khúc Hòa đứng chỗ giao của phòng khách và phòng ăn, cúi đầu xem điện thoại, áo khoác đặt ở trên tay cầm đi dộng, ngón tay thon dài linh hoạt trả lời thư nhắn.