21 ” ta cũng không tin, ngươi sẽ không cần con của mình. ” Sở Dịch Lôi đứng bên ngoài cười gian trá quan sát chuyện đang xảy ra trong phòng. Chính là hắn không nghĩ tới chính là ở một nơi nào đó có một bóng người đã đem mọi nhất cử nhất động của hắn thu vào trong tầm mất, hết thảy chỉ còn chờ tra ra manh mối ngày nào đó.
22 Sở Dịch Vân mới vừa tính toán gõ cửa đi vào, đại môn cũng đã mở ra. Ra tới là một hộ vệ, bộ dạng cao lớn uy mãnh, Sở Dịch Vân nhìn hắn một cái nói: ” gọi chủ tử các ngươi ra đây.
23 Sở Dịch Vân quyết định quên, mà hắn thật sự quên, từ sau khi có Trạch nhi hắn liền quên đi thống khổ này. Chính là những lời nói của sư phụ làm cho hắn nhớ lại toàn bộ.
24 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
” tiểu tử, ngươi chính là cháu của ta?” Sở Vô Trần thu lại nội lực, hắn tuổi đã cao cũng không còn nhiều khí lực.
25
Trạch nhi không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là quệt mồm gật gật đầu. .
Sở Vô Trần vuốt đầu của hắn, nói: ” ngươi còn nhỏ không thể lý giải. ” trước mắt đứa nhỏ này quả thực chính là một bản sao thu nhỏ lại của Sở Dịch Vân, nhưng là đứa bé này so với Sở Dịch Vân trước đây càng thêm đáng yêu, càng thêm hồn nhiên.
26 Ôm Trạch nhi trong lòng ngực nghe những lời nói đó Sở Vô Trần trong tim như bị cực hình tra tấn. Trạch nhi không chỉ một lần thấy bộ dáng hai đứa con trai của Sở Dịch Lôi được mẫu thân chúng ôm trong lòng ngực.
27 Sở Vô Trần ở cửa sổ nhìn đến này hết thảy, tim như bị đao cắt. Còn có ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Nam Cung Lạc còn không có xuất hiện, như vậy hắn cũng chỉ có thể phân phó hạ nhân chuẩn bị an bài hậu sự cho Sở Dịch Vân.
28 Trạch nhi xông tới, nhìn đến đầu đầy tóc bạc của Sở Vô Trần sợ tới mức không biết nói như thế nào, trong lòng vừa vội, ngoài miệng lại không biết nói như thế nào.
29
Sở Dịch Vân trong khoảng thời gian này đem tất cả những gì bấy lâu nay mình thiếu hụt đều hưởng hết một lần. .
Mỗi ngày đều có một đoàn nha đầu gia đinh hầu hạ không nói, Trạch nhi lại mỗi ngày đều mang theo bánh nhân đậu đến nơi của hắn vừa ăn vừa uống, hưởng thụ sự đãi ngộ của một vị Tôn thiếu gia.
30 Sở Dịch Vân ở trong phòng chờ Trạch nhi thu thập xong rời đến đây, chính là đợi cho đến thời gian cơm chiều cũng không thấy Trạch nhi quay lại. Sở Dịch Vân bắt đầu suy nghĩ có thể là Trạch nhi lại bắt đầu hồ nháo không muốn đi, hoặc là đang chạy khắp nơi từ người lớn đến người nhỏ trong phủ nói lời từ biệt.
31
hắn sợ phụ thân đánh hắn, càng sợ phụ thân thật sự cùng hắn sinh khí. .
roi rất nhanh đã lấy đến đây, Tô Thần cũng bị đuổi ra phòng đứng ở ngoài cửa.
32 ông nội ···” Trạch nhi hơi hơi ngẩng đầu, hắn chỉ là muốn trợ giúp phụ thân cùng ông nội có thể cởi bỏ khúc mắc, hắn chỉ là muốn ··· chỉ là muốn làm cho bọn họ có thể thành người một nhà cùng nhau chung sống.
33
Trạch nhi không biết tại sao khi thấy phụ thân ngồi cạnh trông chừng mình, điều này đối với phụ tử họ cảm thấy có chút xấu hổ.
Chỉ biết là hắn khi…tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Sở Dịch Vân hé ra khuôn mặt dễ nhìn, mày thì gắt gao nhíu lại.