Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Chương 16: Chương 16
Chương trước: Chương 15: Chương 15
Làm sao Tô Nghiêu có thể hiểu tâm tình lúc này của Diệp Lâm xem ai đều là tình địch đây?
Nghe được Diệp Lâm nói, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy Diệp Lâm là ghét bỏ nàng không hiểu quy củ, sợ nàng để hắn mất mặt thôi. Nàng cũng không phải là chủ động yêu cầu cùng đi với Diệp Lâm, nếu là hôm nay Diệp Lâm thả nàng ở Tướng phủ, nàng còn mừng rỡ vì một ngày thanh nhàn.
Tô Nghiêu oán thầm như vậy, tựa vào trước ngực Diệp Lâm không lên tiếng.
Chờ đến phủ trưởng công chúa Hoài Dương, xuống xe ngựa, liếc mắt liền nhìn thấy một công tử mặc cẩm y buộc tóc mang theo cả đám tùy tùng đứng ở cửa phủ nghênh đón.
Trưởng công chúa Hoài Dương dĩ nhiên là sẽ không ra nghênh tiếp ở cửa, đứng ở cửa tiếp hắn và nàng, là trưởng tử Từ Thận Ngôn của bà.
Tô Nghiêu vừa xuống xe ngựa, ánh mắt liền bị người trẻ tuổi trước mắt hấp dẫn.
Lần trước cung yến Tô Nghiêu phát hiện, huyết mạch hoàng tộc Diệp gia huyết mạch cực kỳ tốt, từng người đều có dung mạo xuất chúng, chỉ là không nghĩ tới ngay cả họ hàng cũng là như thế.
Từ Thận Ngôn ước chừng là thừa kế nét đẹp của trưởng công chúa Hoài Dương, mặt mày cực tốt, cố tình trên người lại có khí chất đáng yêu và phong độ của người trí thức, lúc này thấy bọn họ xuống xe, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nụ cười, khiến Tô Nghiêu không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Mỹ nhân thành Trường Trữ, thật đúng là nhiều không kể xiết.....
Đang xuất thần, tay dưới ống tay áo rộng chợt bị người nắm lại, Tô Nghiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, đã nhìn thấy thái tử điện hạ lạnh lùng bên cạnh.
Trong lúc nhất thời Tô Nghiêu không biết ý tứ của Diệp Lâm, một đôi mắt đẹp lưu chuyển trên người trên người Diệp Lâm, thấy hắn không có cử động gì khác, lúc này mới có chút không hiểu thu hồi ánh mắt.
Bên kia Từ Thận Ngôn đã quy củ hành lễ, đưa bọn họ vào trong phủ đi.
Từ Thận Ngôn vốn là hoàng thân quốc thích, theo như bối phận coi là biểu ca của Diệp Lâm. Hai người quen biết tư nhỏ, vì vậy, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép, hắn cũng không như người khác thận trọng như vậy, dọc theo đường đi câu có câu không nói chuyện với Diệp Lâm, vô cùng bừa bãi tự nhiên.
Tô Nghiêu đi theo Diệp Lâm, lặng lẽ nhìn Từ Thận Ngôn. Người nọ mặc dù tao nhã lễ độ, trên người lại có loại lạnh nhạt kỳ quái, khiến Tô Nghiêu cảm thấy, nhân vật như vậy, nếu là chí không ở triều đình mà ở với sơn dã, chắc hẳn cũng là một truyền kỳ.
Mới vừa rồi thời điểm xuống xe hàn huyên, nàng rõ ràng nhìn thấy Từ Thận Ngôn nhìn nàng, lông mày nhíu như vậy, tuy là chợt lóe lên, nhưng Tô Nghiêu vẫn thấy được.
Lúc nào thì nàng có thể thu hồi ánh mắt đặt ở trên người khác lại, lúc nào thì có thể chỉ nhìn một mình hắn?! Diệp Lâm chỉ có cảm giác mình càng thêm nặng nề không nhẫn nhịn, nhưng không cách nào khống chế mình.
Khẽ dừng lại một bước để Tô Nghiêu đuổi theo, Diệp Lâm đưa tay lôi nàng đến bên người, nghiêng đầu nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Không yên lòng."
Tô Nghiêu cũng không biết hiện tại trong lòng Diệp Lâm tràn đầy oán niệm, chỉ coi hắn lại đang chấp nhất "Ta không nhớ ngươi ở phía sau" chuyện này, nghĩ đến thái tử điện hạ có thể lại mắc bệnh, cũng nhân nhượng hắn, sống lưng thẳng ho khan một tiếng, mắt nhìn phía trước đi theo hắn.
Xuyên qua mấy cửa son Điêu Lan Ngọc Thế, rất nhanh tới Hội Khách Đường, Tô Nghiêu nhìn thấy ngồi ở chính giữa là trưởng công chúa Hoài Dương, trong lòng sợ ngược lại mất mấy phần.
Lại nói trưởng công chúa Hoài Dương cũng có chút tuổi, bảo dưỡng cũng rất tốt, giữa lông mày mơ hồ lộ ra phong vận lúc còn trẻ, quanh thân cũng tản ra hơi thở tự phụ.
"Vị này chính là đại tiểu thư Tô gia?" Thấy hai người cùng nhau mà đến, trưởng công chúa Hoài Dương hỏi.
Tô Nghiêu vội vàng hành lễ cung đình, khéo léo hồi đáp: “Hồi bẩm trưởng công chúa, chính là A Dao."
Không ngờ Hoài Dương chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, sẽ không để ý tới nàng nữa, chuyển tầm mắt qua Diệp Lâm đứng ở một bên nói: "Đây cũng chính là cô nương đã mê hoặc ngươi suốt thời gian qua?"
Ách, Tô Nghiêu có chút cảm thấy oan uổng. Nàng cũng không cố ý đi mê hoặc hắn, phải nói mê hoặc, mấy ngày nay rõ ràng là mê hoặc mình

Xem tiếp: Chương 17: Chương 17