81 Lúc đại quân của Tuyên đế bị vây hãm ở Nam Cương, tại kinh thành cũng không hề sóng yên biển lặng. Nguyên Đán vừa trôi qua, Tây Bắc liền truyền đến tin dữ ― Thổ Phiên đông tiến, Mân Châu thất thủ.
82
“Đây là lần đầu tiên bệ hạ kêu ta Tạ khanh. Trước kia khi còn ở trong cung, bệ hạ đều kêu ta A Nhân, hiện giờ lại kêu xa lạ như vậy, có phải bởi vì trong cung ái phi đông đảo, đã chướng mắt ta?”
Tạ Nhân híp lại đôi mắt, đáy mắt ẩn ẩn có một cỗ tinh quang lưu chuyển.
83
Tuyên đế ngơ ngẩn nhìn mặt nước loang đầy máu, lòng tràn ra ý nghĩ: Sớm biết có ngày hôm nay, thà rằng đời này chưa từng gặp y, thà rằng không để cho y tòng quân!
Yết hầu của hắn như bị thứ gì làm cho tắc nghẽn, không khí không thể thoát ra, thân thể như mất đi linh hồn, vô thức mà bước từng bước hướng tới bờ sông.
84 Lúc đại quân tiến vào đô thành Nam Cương, cờ xí đầu tường đã đổi thành hoàng kỳ Đại Hạ. Dưới thành tiếng kêu than vang dậy khắp trời, thi thể đầy đất, nhưng lại là thi thể của người Nam Cương.
85 Đường phố nhỏ hẹp, ngày thường đều không thể phóng ngựa, nhưng lúc này Phượng Huyền đang liều mạng thúc ngựa, lại còn ngại ngựa đi quá chậm. Tuyên đế theo bản năng cũng kẹp chặt bụng ngựa một cái, chạy về phía Phượng Huyền, chạy không được mấy bước, Phượng Huyền đã đến trước mặt hắn.
86 Có một lời của hoàng thái tôn, chuyện Uyển Lăng Vương thế tử mưu phản liền định xuống. Quân coi giữ trên tường thành sĩ khí dâng trào, không hề như trước lo lắng làm bị thương cha ruột của hoàng đế tương lai, đồng thời quân sĩ phía dưới của Uyển Lăng Vương thế tử cũng bởi vậy mà chần chờ tiến lên.
87 Công lao cố thủ kinh thành của Thuần Vu Gia, vượt xa lần cứu giá trước ở yến tiệc chiêu đãi sứ giả, mấy ngày nay y đã chịu nhiều kinh hách vất vả, so với bị thương cũng chẳng kém là bao.
88 Hạ quân tháng chạp xuất chinh, tháng hai hồi trình. Nhưng mùa xuân ở phương bắc còn lạnh hơn cả mùa đông ấm áp của Nam Cương, Ân Chính đã phát cho tướng sĩ áo ấm, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh xuyên thấu qua lớp lớp y phục mà xâm nhập vào trong da thịt.
89 Lúc Tây Nhung chiến bại, vương tộc bị Chu Huyên chém chết ngay tại chỗ, Nam Cương vương sau khi bị Tạ Nhân giết, cũng ở dưới cái nóng thiêu đốt hóa thành một khối xương khô, chỉ có Thổ Phiên vương bị bắt sống áp giải về kinh, xử trảm tại Ngọ Môn, người người tranh nhau vây xem đao phủ hành hình.
90
Mạnh Tử hỏi Lương Huệ Vương: “Vui vẻ một mình với vui vẻ cùng người, cái nào vui hơn?”
Vương rằng: “Vui một mình không bằng vui cùng người. ”
Mạnh Tử hỏi: “Cùng ít người vui vẻ với cùng nhiều người vui vẻ, cái nào vui hơn?”
Vương rằng: “Ít người không bằng nhiều người.
91 Thuần Vu Gia từng ngụm đút Tuyên đế uống canh, tuy rằng không có nhiều động tác ái muội, nhưng nhiệt độ giữa hai người vẫn không ngừng bay lên, đến lúc chén canh uống được hơn phân nửa, Tuyên đế đã quên mất chuyện Thuần Vu Gia phải quay về Di Thanh Điện tiếp tục học lễ nghi.
92 Mệnh lệnh của Chu Huyên lập tức truyền khắp lục cung, hạ triều ngày hôm sau, Tạ Nhân liền thay đổi một bộ trường bào tơ lụa thanh sắc, tay cầm phất trần, tiên khí lượn lờ mà bước vào Khôn Ninh Cung.