41
Lúc đến Cố Khái Mai ngồi bên cạnh ghế lái, nhưng đi về đổi lại thành ba Cố, để tiện nói chuyện cùng Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường sợ ba chưa ăn, cho nên mua một ít thức ăn nhanh.
42 Cố Khái Đường chưa từng đi xem mắt, cũng không biết nên mặc cái gì, do dự lấy từ trong tủ áo ra một bộ chính trang mặc lúc phát biểu tốt nghiệp, soi gương đeo caravat.
43
Nói xong câu đó, Đậu Tranh ngừng thở, xê dịch tầm nhìn, không dám nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đứng ở nơi đó, kinh ngạc một hồi, biểu tình rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
44 Ngày hôm sau tỉnh lại đã là chín giờ, Cố Khái Đường nheo mắt, vương tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang, nhịn không được cảm thán mình bây giờ càng ngày càng lười nhác, dĩ nhiên không chút hổ thẹn ngủ thẳng đến bây giờ.
45
Tạ Miện mở miệng, lời muốn nói đều trên môi, nhưng sao cũng không nói nên lời.
"Cái này. . . cậu đột nhiên hỏi tôi như thế tôi cũng. . . tôi chính là cảm giác như vậy thôi.
46 Đêm trừ tịch là trôi qua ở nhà chính, bởi vì ngủ trễ, hôm sau tám giờ Cố Khái Đường mới rời giường. Hắn đang đánh răng thì nghe âm thanh của Đậu Tranh và Tiễu Dã trong phòng bếp, nghiêng đầu nhìn ra liền thấy Tiễu Dã ôm chân Đậu Tranh, nói với y: "Ba ba, ba ba, chơi với con đi.
47
Bởi vì Lưu Hạo Nhiên không ở nhà, Cố Khái Đường ngồi một hồi, lại đi tới nơi tụ họp sớm một chút chờ.
Nhà hàng này quy cách khá tốt, Cố Khái Đường đến mới phát hiện đã có vài học sinh chờ ở đó.
48
Đậu Tranh bị gió lạnh thổi quá lâu, vừa lên xe đã run rẩy, mở miệng hô: "Đau đầu quá. "
Cố Khái Đường đành phân tán lực chú ý của y: "Tiễu Dã đâu?"
"Tiễu Dã ngủ rồi.
49
Cố Khái Đường gõ gõ đầu em gái, biểu thị bất mãn với giọng điệu đùa giỡn với anh trai của cô.
Cố Khái Mai nói đến là một chút chuyện thú vị giữa Cố Khái Đường và Lưu Hạo Nhiên.
50 Trong nháy mắt, Đậu Tranh giống như bị đông cứng, không chớp mắt, cũng không nhúc nhích. Y lẳng lặng nhìn hộp trang sức trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
51
Ở bên ngoài ăn tối, về đến nhà đã hơn bảy giờ. Đậu Tranh tắm cho Tiễu Dã, đợi một lúc, lại dỗ bé con đi ngủ.
Hiện tại còn quá sớm, Đậu Tranh mở tivi, Cố Khái Đường cầm quyền sách, ngồi bên cạnh Đậu Tranh, Đậu Tranh liền giảm âm lượng xuống.
52 Nhưng mà tiếp theo Cố Khái Đường còn phải lên lớp. Khoảng năm giờ chiều hắn mới đi tới phòng làm việc của Lưu Hạo Nhiên, vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thuốc lá bên trong.
53 Tại sao phải chờ tới tháng sáu mới thẳng thắn nói ra? Lý do rất đơn giản, đó là vì Cố Khái Đường hiểu tính cách của em gái. Nếu như cô biết anh trai mình yêu một người đàn ông, như vậy cô nhất định sẽ nháo một trận.
54
Cố Khái Đường mua vé một giờ chiều, như vậy có thể ở trên máy bay ngủ một giấc, hơn nữa cảm giác lệch múi giờ không quá mạnh mẽ.
Hắn và người nhà đi tiễn sớm tới sân bay, nhưng muốn vào hải quan, nhân viên công tác nói rằng người nhà không thể tiến vào.
55
Nửa năm sau, trung tuần tháng mười hai.
Cố Khái Đường ngồi trước máy vi tinh một giờ, bởi vì hắn đang cùng Đậu Tranh và Tiễu Dã nói chuyện video.
56
Mẹ Cố nghe nói con trai muốn uống sữa chua, cũng cầm theo ví tiền nói: "Khái Mai, mẹ đi với con. "
"Dạ. "
Đậu Tranh thấy thế tim đập loạn, y ho nhẹ một tiếng, nói: "Mang theo Tiễu Dã với, nó ở nhà mãi cũng buồn.
57 Cố Khái Đường cầm mười mấy túi, tất cả đều chứa đầy đồ. Cố Khái Mai như tượng trưng cầm một cái túi vừa nhẹ vừa nhỏ, chỉ vào một quán cà phê, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
58 Qua vài ngày, Cố Khái Đường và Đậu Tranh mang theo dụng cụ vệ sinh và đồ dùng hằng ngày đến nhà chính. Vốn Cố Khái Đường muốn ở chỗ tiểu khu Minh Châu, nhưng mẹ Cố gọi điện nói: "Cậu con phải đi làm, lại phải nấu cơm cho con, rất cực khổ.
59
Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, lời này quả thực có chút đúng.
Cố Khái Đường nhạy bén phát hiện mẹ mình đã biết cái gì đó.
Bởi vì gần đây mẹ Cố vẫn luôn lo nghĩ, bà sẽ nhân lúc Đậu Tranh không ở nhà, tiến đến bên người Cố Khái Đường, yên lặng nhìn chằm chằm gò má con trai mình, hình như đang ngẩn người, nửa ngày mới hỏi một câu: "Khái Đường, con.
60
Lúc trên xe, Cố Khái Đường tận lực bình tĩnh, cố gắng cùng ba Cố nói hoàn chỉnh chuyện giữa mình và Đậu Tranh.
Đợi khi hắn dừng lại, bên trong xe chỉ còn lại tiếng quạt gió, bởi vì quá mức yên lặng, Cố Khái Đường không khỏi cúi đầu.