41 Độc Cô Bại Thiên rúng động, một đòn kinh thiên động địa này hơn hẳn cảnh giới ngày hắn xá thân thành ma đạt được. Giờ hắn đã hiểu, ngày đó hắn chỉ chớm đặt chân vào cảnh giới vương cấp, tịnh chưa đạt đến đại thành, trong khi ngọn đòn này do cao thủ vương cấp đại thành thi triển.
42 Tiểu nha hoàn nhăn mũi rất khả ái: “Tên xấu xa, tiểu thư nhà ta mời ngươi. ”Độc Cô Bại Thiên bật cười, hắn biến thành xấu xa từ bao giờ nhỉ? Bèn cố ý vênh mặt hỏi: “Sao muội lại bảo trượng phu tương lai là tên xấu xa, còn ra thể thống gì?”Tiểu nha hoàn cất giọng lanh lảnh: “Đồ mặt dầy, ai muốn gả cho ngươi, nói thế mà cũng nói được, muốn ăn thịt thiên nga chắc?”Độc Cô Bại Thiên cười vang, tiểu nha đầu này mồm mép quả nhiên lợi hại, hơn hẳn tiểu thư Như Yên.
43 Năm cao thủ hiển nhiên đã quen với trường hợp kiểu này, thoải mái cười nói rất tự nhiên. Lý Phóng là chủ nhân, ngồi ngay bên cạnh, hôm nay hắn cao hứng phi thường, cười đến không ngậm miệng được.
44 Hắn thầm nghĩ: Gừng càng già quả nhiên càng cay, giữa đám đông thế này mà nhận ra được chân thân của hắn, đôi mắt đúng là khác thường. Làm thế nào đây? Chạy trốn chăng? Không được, sẽ bị đuổi theo ngay lập tức.
45 Nam nhi ai chẳng bất khuất kiêu ngạo?Bỏ lại thiên hạ phong vân ở sau lưng. Mỉm cười nhìn vương đồ bá nghiệp. Tiêu diêu cất bước chốn hồng trần. Ai cam nguyện đời tẻ nhạt.
46 Dương Thụy cũng cười: “Lão phu cũng thấy võ công của thiếu hiệp từa tựa thần công tuyệt kĩ của nhất đại thiên kiêu như thần long thấy đầu không thấy đuôi hồi 300 năm trước Vô Danh Thị.
47 “Lão đạo, lão mặt dầy thật, rõ ràng là tỷ võ lại giở trò vô lại đầu nội lực với vãn bối. ”“Vô sỉ, Lạc Thiên cung không ngờ lại xuất hiện bại loại cỡ này.
48 Độc Cô Bại Thiên cũng kích động phi thường, đây là sức mạnh ư? Là cảnh giới của cường giả? Cảm giác có được sức mạnh quả thật kỳ diệu, phảng phất như có thể chủ tể cả thế giới.
49 “Ta có cảm giác cậu mang trên mình rất nhiều bí mật, cố ý giấu giếm gì đó. Ta không tin cái gì mà thần công đẩy công lực tăng đột ngột của cậu nhưng cụ thể thế nào thì ta không hiểu rõ.
50 Độc Cô Bại Thiên leo lên đỉnh cao nhất, dưới chân mà đồi núi chập chùng, ngoằn nghoèo như đàn rắn uốn lượn về xa xăm, cảm giác áp bức lúc ở dưới chân núi đã tan biến.
51 Lúc tia nắng đầu tiên rọi lên mặt Độc Cô Bại Thiên, hắm chầm chậm mở mắt, “lại là một ngày đẹp trời…” Cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt khiến hắn nhảy dựng lên: cổ thụ ngât trời gục đổ, rãnh sâu dài hàng chục trượng, mỏm núi cách đó không xa bị chặt đứt.
52 Lúc đó gương mặt thiếu nữ lạnh như sương, lạnh đến run người, Độc Cô Bại Thiên hơi máy động trong lòng, khí tức quen quá, không phải là…. Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công? Hắn mắng thầm: Con mẹ nó chứ, lại là người của Lạc Thiên cung, sao ta xui thế, gặp bọn chúng suốt.
53 Độc Cô Bại Thiên mắng thầm: “Mẹ nó chứ, tức chết thôi, có xơ múi được tí gì đâu. Ngươi đuổi đi, khinh công của ta quyết không kém hơn ngươi. ”Khổ tu một tháng trong núi, khinh công chính là thứ khiến hắn tự hào nhất.
54 Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp lẫn vào núi rừng, Độc Cô Bại Thiên hé nụ cười lạnh: “Không phải cô muốn bắt ta sao? Ta sẽ đùa với cô một chuyến. ” Hắn quay người đi theo hướng khác.
55 “Tên lưu manh ngươi còn không mau buông ta ra, nếu không ta giết ngươi. ” Lãnh Vũ gào đến lạc giọng, khuôn mặt hiện rõ thần sắc vừa giận vừa xấu hổ. Độc Cô Bại Thiên ôm nàng, lạnh lùng đáp: “Không phải cố rất lợi hại sao? Không phải từ bé đế giờ làm gì cũng xong sao? Vậy được, đứng dậy rồi giết ta xem nào.
56 Độc Cô Bại Thiên giơ cao cánh tay, nhắm thật chuẩn xác vào thiên linh cái Lãnh Vũ rồi bổ xuống. Một chùm nắng rọi vào mắt, vào thái dương hắn, bàn tay liền ngưng lại, cách đầu Lãnh Vũ không đầy một thốn.
57 Việc này có sức ảnh hưởng cực lớn, vượt xa dự đoán của rất nhiều người. Từ người trong giang hồ cho tới vương tôn quý tộc thuộc giai cấp thống trị, thậm chí tới cả các bá tánh bình dân bình thường, ai nấy đều biết thánh cấp cao thủ trùng hiện tại đại lục.
58 Độc Cô Bại Thiên từ Vọng Nguyệt thành theo đường trở về Hán Đường đế quốc. Chỉ trong khoảng mười ngày ngắn ngủi mà hắn như một ngôi lưu tinh trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời võ lâm của Thanh Phong đế quốc.
59 Ba ngươi đi được nửa đường thì bị vài thiếu niên chặn lại. Một người trong số đó nói “ Ba vị thiếu hiệp xin dừng bước. bản môn tạm thời đóng cửa không tiếp khách.
60 Độc Cô Bại Thiên đứng tĩnh lặng một chỗ. Ngay vào lúc này hắn đang chìm trong cảm giác : ta là thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật cũng là ta……từng cành cây ngọn cỏ đều ở trong tâm hắn.