Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc Chương 10: Thiếu
Chương trước: Chương 9: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh mơ hồ nghe thấy một tiếng đàn véo von, bên cạnh như có người đang nói nhỏ.
Hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, phát hiện ra toàn thân vô cùng đau nhức.
Nhưng đau đớn trên thân thể với hắn mà nói đã là chuyện thường ngày, hắn tập mãi thành quen.
Khiến hắn cảm thấy khẩn trương chính là, giờ phút này hắn lại dựa vào một cái giường ấm áp thoải mái, gối lên một cái gối đầu khô ráo mềm mại.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, chẳng hề có cảm giác rét lạnh. Trên người hắn đang đắp một cái mền tơ mỏng, tránh được miệng vết thương nửa người dưới của hắn, nhẹ nhàng được khoát lên phía sau lưng hắn.
Hắn cảm thấy bên cạnh hình như có người, vì vậy lập tức cảnh giác mở to mắt.
Hai giọng nói trầm thấp truyền đến, dường như là hai nô bộc đang nói chuyện.
"Tên này vóc người rất bình thường, không biết chủ nhân vừa ý hắn chỗ nào nữa?"
"Đúng đấy, kém xa Tiêu Tú và Lữ Dao nữa cơ. Ngươi xem trên người hắn nhiều vết sẹo như vậy, quả thực ghét chết."
Một người trong đó cười: "Không chừng là ở phương diện kia tài nghệ rất cao."
Tên còn lại cười nhạo: "Ai nói không phải đâu, nghe nói hắn được Chúa công nhìn trúng trên yến tiệc chỗ Uy Bắc hầu, mang về hầu hạ suốt cả đêm, chủ nhân đã nhớ mãi không quên hắn rồi đấy."
"Vì hắn, chủ nhân còn tặng con Hoàng Phiêu mã mà lão Hầu gia để lại cho người ta rồi, chậc chậc."
"Thực là một kẻ gây tai hoạ. Ngươi không nghe các lão thần kia nghị luận về Chúa công thế nào sao."
...
Tay Mặc Kiều Sinh giấu dưới chăn nắm chặt lại.
Ký ức hôm qua dần dần rõ ràng,
Vị quý nhân kia,
Không,
Y đã là chủ nhân của ta.
Chủ nhân dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ đầu ta.
Sợ ta đau, cho ta dùng thuốc giảm đau.
Thậm chí còn tự mình đút ta,
Y dịu dàng như vậy, vì để cho ta uống dễ dàng hơn một chút, lục tung tìm một cái ống, ngay cả đầu ta đều không cần phải nâng lên, có thể uống được loại thuốc mà nô lệ vốn không xứng được hưởng dụng.
Y gánh chịu bêu danh như vậy, đều là vì ta níu lấy ống quần y cầu y, hại y không thể không dùng bảo mã đó để đổi ta.
Mặc dù chủ nhân không hề keo kiệt mà dùng thuốc tốt nhất cho ta.
Nhưng mà...
Hắn nhớ tới trước khi mê man đã nghe thấy lời nói của vị đại phu kia.
"Tập võ thì phải suy nghĩ lại. Giường tre chuyện ấy, thì không sao."
Từ nay về sau, chỉ có thể dựa vào việc mà bản thân đã từng chán ghét nhất để sống tạm sao?
Nô lệ như ta đối với Chúa công mà nói, ngoại trừ tăng thêm thanh danh không tốt, thì có ích lợi gì.
Mặc Kiều Sinh đột nhiên bắt đầu hối hận, nếu khi đó, ta có thể nhẫn nại...
Hắn nhớ tới ba tên chư hầu khiến người chán ghét kia.
Một người trong đó duỗi bàn tay khô héo như vỏ cây về phía hắn, nhéo gương mặt hắn, có ý đồ với tay kia vào trong miệng hắn.
Không! Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận, ta chết cũng không thể tiếp nhận.
Ta nên để cho mình chết tại chỗ.
Vì cái gì mà lúc ấy đã hèn mọn vươn tay, cầu xin chủ nhân trợ giúp, làm phiền một vị chủ nhân dịu dàng như thế.
Bọn họ đều vì ta, nói xấu Chúa công.
Mà ta, một tên nô lệ nửa tàn phế, đã không thể biện luận cho Chúa công.
Thậm chí, còn không có cơ hội đổi con ngựa quý kia về.
...
Giờ phút này, Trình Thiên Diệp không biết Mặc Kiều Sinh đang lâm vào tự trách.
Nàng đang ngồi trong sương phòng, khinh long mạn niệp [1], đàn ra một bản Tần Tranh.
[1] khinh long mạn niệp: thành ngữ dùng để mô tả cách chơi nhẹ nhàng và chậm rãi của các nhạc cụ có dây.
Khúc cuối cùng cổ tay trắng nõn ngưng lại, thanh âm hòa vào chốn xa xôi.
Tiêu Tú và Lữ Dao vỗ tay bốp bốp bốp.
"Tranh kỹ của Chúa công lại tinh tiến hơn rất nhiều, thủ khúc này hình như Tú nhi chưa từng nghe qua." Tiêu Tú sùng bái nói.
Trình Thiên Diệp nhìn hai tay của mình, đầu ngón tay đau nhức, đàn tranh thời này không có kèm theo móng tay chuyên dụng.
Xuyên đến thời đại này, gì mà lễ nhạc thi họa, quân tử lục nghệ, Trình Thiên Diệp một môn cũng không thông.
May mắn, lúc nhỏ được mẫu thân đại nhân buộc vào lớp năng khiếu đàn tranh, tốt xấu thi được đàn tranh cấp mười.
Hôm nay ở trong thế giới không có bất kỳ thiết bị điện tử có thể giải trí, kỹ năng chết sống không chịu học lúc trước này, ngược lại trở thành hạng mục duy nhất mà Trình Thiên Diệp có thể dùng để giải trí rồi.
Nàng cầm giấy bút, vẽ ra móng tay chuyên dụng cho đàn tranh, đánh dấu nhỏ.
Vẫy tay với Lữ Dao: "Dùng đồi mồi làm cho ta một bộ này. Phải mài cho bốn phía bóng loáng, độ dày thoả đáng."
Lữ Dao là một nam tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mi mục như vẽ. Hắn cẩn thận tiếp nhận tờ giấy, thận trọng bỏ vào trong ngực: "Ta đây phải đi tìm đồi mồi tốt nhất, tìm thợ khéo mài, sẽ không làm cho Chúa công thất vọng."
Đang nói chuyện, hắn lại dùng ngón tay xinh đẹp, đưa lên một chiếc hộp gỗ đàn màu đen, nhẹ nhàng mở ra trước mặt Trình Thiên Diệp.
"Đây là một món đồ chơi gần đây mới có được, Chúa công nhìn xem có lọt vào mắt xanh không." Trong vẻ cung kính của hắn mang theo ý lấy lòng.
Tiêu Tú không vui thầm nhếch môi.
Hắn biết rõ Tấn quốc công lúc còn là công tử Vũ, đã yêu mến ngọc bội, bảo thạch các loại.
Lữ Dao ngồi ở vị trí tổng quản này, tuy rất ít thời gian làm bạn với Chúa công, nhưng quả thực càng có thể cầu được chỗ tốt của Chúa công rồi.
Có phải ta cũng nên lo lắng cho chính bản thân mình, Tiêu Tú nghĩ thầm.
Không không, gần đây Chúa công đối với ta rất tốt, ta không thể rời khỏi y, để tránh bị Mặc Kiều Sinh kia thừa dịp mà vào.
Trình Thiên Diệp mở hộp chứa ngọc ra.
"Thật đẹp."
Là nữ nhân, nàng rất thích mấy loại châu báu ngọc thạch này.
Nàng lấy ra một viên lam bảo thạch cực lớn từ trong hộp, đưa lên cao, phản chiếu ra ánh sáng.
Lữ Dao vui vẻ nói: "Ánh mắt Chúa công thật tốt, đây là bảo thạch từ Tây Vực tới, phẩm chất và độ tinh khiết đều là nhất đẳng, vô cùng hiếm có."
Thật đẹp, bảo thạch vừa lớn vừa sáng long lanh, mang tới hiện đại không biết có giá trị bao nhiêu tiền.
Nhưng so với ánh sáng của Mặc Kiều Sinh thì vẫn mờ hơn không ít.
Ánh sáng màu lam của tiểu Mặc kia, vừa như là băng đá tinh khiết, vừa trông như hải dương rộng lớn.
Có màu sắc châu ngọc đẹp như vậy trước mắt, dù bảo thạch có rực rỡ đến đâu cũng đều làm người ta cảm thấy ảm đạm.
Lát nữa đi xem thử hắn có khá hơn chút nào không.
Trình Thiên Diệp ném bảo thạch

Xem tiếp: Chương 11: Thiếu