61 Các ngọn đèn trong sân đã khôi phục bình thường, Lữ Minh Dương ung dung nhấc chân bước đi, thản nhiên dẫn theo hai mỹ nữ đi trên con đường xi măng trống trãi, từ đầu này đi đến đầu kia, nhưng rốt cục cũng không có gặp lại thân ảnh của ác linh kia.
62 Chiếc xe tải nhỏ hãm phanh đột ngột để lại một vệt bánh xe đen kịt trên mặt đất, giống như thực hiện một màn drift xe hoàn hảo, dùng một góc độ tuyệt đẹp tông thẳng vào chiếc taxi.
63 “ Đúng rồi, chú vừa nói lần này ác linh không chỉ có một?” Lão Mã nói. “ Vâng. ” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” Cho đến ngày hôm qua chúng ta vẫn nghĩ những vụ án trong hai năm qua đều là do một con ác linh gây ra, nhưng buổi tối hôm qua tôi đã thanh toán một con ác linh, hôm nay vẫn như cũ có người tử vong.
64 “ Anh nói lúc đó anh không có uống rượu sao?” Chu Đình liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương đang yên lặng xuất thần, rốt cục nhịn không được hỏi. “ Tôi biết các người sẽ không tin, cho tới bây giờ cũng không có ai tin.
65 Một mạng người sắp mất ngay trước mắt, không cho phép Lữ Minh Dương có nửa điểm do dự. Hắn vừa nhanh chóng hướng phía Hầu Khánh Ba phóng tới, vừa hung hăng cắn rách ngón giữa tay trái, điểm tới mi tâm của ác linh.
66 Hai tay Vương Quốc Khánh gắt gao bóp lấy cổ của mình, trong cổ họng phát ra thanh âm khò khè trầm thấp, vợ anh ta sớm đã hoảng hồn, giật mình đánh rơi chén canh cá trên tay, khẩn trương gỡ hai tay Vương Quốc Khánh ra, lại phát hiện anh ta vốn bị thương nặng vô cùng yếu ớt tự nhiên bây giờ hai tay lại tựa như kiềm sắt, gỡ hoài gỡ không ra.
67 Nhà tang lễ trong câu nói của Lữ Minh Dương, thật ra chính là nghĩa địa công cộng Thương Sơn. Từ khi bắt buộc áp dụng hình thức hỏa táng, chân núi Thương Sơn ở phía Đông Bắc thành phố liền khởi công xây dựng nhà tang lễ và nhà hỏa táng, vô hình chung một mảnh hoang sơn cũng trở thành nghĩa địa công cộng, chỗ này cơ hồ đã trở thành một thành phố của người chết.
68 Lữ Minh Dương tháo mắt kính xuống, cùng Chu Đình ra khỏi phòng, tiếp tục hướng đỉnh núi đi lên, hộp tro cốt của chín nạn nhân năm ngoái là để ở một gian thờ khác, tuy trước mắt thực sự không có phát hiện chín người này cũng bị biến thành quỷ, bất quá một khi đã đến đây rồi, thì thuận đường liếc mắt nhìn một cái cũng không mất mát gì.
69 Lữ Minh Dương sóng vai cùng Chu Đình chậm rãi hướng phía trên núi đi lên, nhìn Chu Đình yên lặng bên cạnh, Lữ Minh Dương không nén được thở dài. Chu Đình từ nhỏ đã sống ở thành phố, tiếp thụ nền giáo dục chủ nghĩa duy vật hơn hai mươi năm, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại liên tiếp nhiều lần gặp phải những sự tình quỷ dị mà khủng bố, hơn nữa bây giờ ác linh lại chỉa mũi giáo nhắm vào cô, cô có thể kiên trì không suy sụp, đã là giỏi lắm rồi.
70 Bốn cây nhang đàn hương xòe hình cánh quạt cắm bên trong khối gạch thẻ, lay động theo từng cơn gió đêm, đốm lửa nhỏ lập lòe lúc sáng lúc tối, tản mát ra một làn khói màu lam nhạt, nhẹ nhàng quyện vào nhau bay lên, trong thoáng chốc lại bị gió thổi lan ra xung quanh, rồi tan biến không dấu vết trong bóng đêm đen kịt… Ngoại ô ban đêm vốn đã lạnh hơn so với nội thành, bây giờ lại bất chợt nổi lên một trận gió lạnh, hơn nữa còn nhanh chóng xuyên qua áo khoác, khiến cho toàn thân phát lạnh.
71 Tám cỗ máy đồng thời đề pa phát ra thanh âm gầm rú kịch liệt, trong đêm khuya ngoại ô, hoàn toàn có thể dùng câu điếc tai nhức óc để hình dung. Lữ Minh Dương vừa ra sức kéo Chu Đình chạy như điên, vừa quay đầu liếc nhìn, tám chiếc xe kia đã chầm chậm xếp thành một hàng trên đường, hiện tại chúng nó chỉ cần nhấn ga vọt tới, chỉ cần hai giây, chính mình và Chu Đình sẽ bị cán nát thành một đống thịt tương.
72 Chu Đình rúc vào bên người Lữ Minh Dương, ánh mắt lại chăm chăm nhìn Hàn Di đối diện. Thật ra mà nói, Chu Đình xưa nay không hề có một điểm hoài nghi về dung mạo của mình, tuy cô không tính là quá xinh đẹp, nhưng đứng giữa đám đông cũng là một nhân vật nổi bật.
73 Lữ Minh Dương đẩy kệ sách ra, đóng cầu dao điện lên, xoay người nhìn Chu Đình và Hàn Di nói:” Các cô nghỉ ngơi đi, để tôi gác đêm. ” “ Không phải anh đã nói, mở cầu dao này lên, quỷ liền không thể vào được sao?” Chu Đình thấp giọng nói.
74 Từ mảnh sân trống trước tòa nhà đến cổng chính nơi chiếc xe ủi đất chỉ là khoảng cách ngắn ngủn mấy chục mét, một cái khoảng cách này bằng vào động cơ mạnh mẽ của chiếc Humvee, vượt qua chỉ là sự tình trong nháy mắt.
75 Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười khổ, chỉ nghe nói người ta cho vay thì bắt con nợ phải thế chấp nhà, không ngờ còn có chuyện cứu người xong lại bắt người ta thế chấp cái mạng, phong cách Hàn Di quả nhiên đặc biệt khác người.
76 Chương 31: Phi đao, hựu kiến phi đao Ảo giác! Lữ minh Dương bỗng nhiên ý thức được một chuyện, chính là ác linh tuy không thể tiến hành khống chế những chiếc xe đã qua cải tạo đặc biệt như của mình cũng như của Hàn Di, nhưng nó lại có thể thi triển ảo giác đối với người bên trong xe.
77 Chu Đình nằm ở băng ghế sau, đầu gối lên đùi Lữ Minh Dương, hơi thở dồn dập hào hển, theo mỗi cơn hô hấp, từng tia máu lại từ trong miệng cô tràn ra. Lữ Minh Dương thần sắc lo lắng và thống khổ nhìn Chu Đình, đầu cũng không ngẩng lên nói với Hàn Di:” Nhanh lên.
78 Trời đã dần sáng, phương đông mây đã ửng hồng, chiếc xe jeep cũ kỹ hướng rặng mây đỏ phóng đi. Hàn Di ngồi ở vị trí phụ lái, quay sang Lữ Minh Dương hỏi:” Chúng ta đi đâu?” “ Bệnh viện.
79 May mắn là phòng biệt giam lại không nằm cùng khu vực phòng giam bình thường, Lữ Minh Dương và Hàn Di đi theo gã cai ngục lặng lẽ tiến vào bên trong một tiểu viện nhỏ ở phía sau khu vực phòng giam bình thường, mấy gian phòng trệt thấp tè đứng trơ trọi ở khu vực này.
80 Lữ Minh Dương trầm ngâm một chút, lại nói:” trước tiên anh đem toàn bộ sự tình ngày hôm đó cẩn thận thuật lại lần nữa, một điểm cũng không được bỏ sót.