Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả Chương 31: Trùng Tộc Tổng Tiến Công
Chương trước: Chương 30: Bán Thú Tạo Phản
Ở một hành tinh mang số hiệu XXX5232, lệ hội chúc mừng mùa bội thu đang diễn ra vô cùng sôi động.
Cả ngàn người nắm tay nhau tết thành một vòng, nhảy múa và ăn uống thịnh soạn bên cạnh đống lửa trại. Ngũ cốc hoa quả được chất đống trên bàn tiệc và phân phát miễn phí cho tất cả những du khách đi ngang qua. Nhà nhà chìm trong sự hạnh phúc và vui vẻ.
Tuy nhiên, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ ấy, đột ngột những bóng đen khổng lồ đổ ập xuống cả hành tinh, tiểu hành tinh chỉ với vẻn vẹn gần 1 tỷ dân số ngay lập tức chìm vào màn đêm kì dị.
"Mẹ... Cái... Cái gì vậy..." Bé gái níu lấy váy áo của mẹ, sợ hãi nhìn lên bầu trời tối tăm.
Người mẹ vội vàng ôm đứa bé vào lòng, mở miệng nói:"Không có gì hết... Là trời muốn mưa thôi con. Chúng ta vào nhà đã, một lát trời mưa xong thì sẽ..."
Cổ họng người mẹ giống như bị ai bóp nát, không thể thốt ra được một tiếng động nào. Cô trừng trừng nhìn từng cơn lũ đen do Trùng tộc tạo thành dần tiến đến, tiếng rít gào phát ra từ trong cổ họng!
"Trùng tộc tập kích! Trùng tộc tập kích!!!!"
"Cứu mạng! Cứu mạng!!!"
"Nhanh lên đi vào hầm trú ẩn! Nhanh lên!"
Những con Trùng tộc xông thẳng vào đoàn người, miệng máu há rộng xé nát bất cứ thứ gì chúng chạm vào, máu tươi bắn lên tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đất và những ngũ cốc thực phẩm mà nhân loại vừa mới thu hoạch được.
Thế nhưng không giống như những cuộc tấn công khác, đám Trùng tộc này sau khi cắn xé sạch sẽ một khu phố, chúng bắt đầu hướng về phía mặt đất cắn nuốt!
Lực lượng kinh khủng của Trùng tộc được thể hiện ra vô cùng rõ ràng, một chiếc hố bán kính cả 10m đâm thẳng xuống lòng đất nhanh chóng được đào ra, thông xuống tâm lõi của tiểu hành tinh này!
"Bọn... Bọn chúng muốn làm gì?" Ở Bộ tổng chỉ huy, đám người trân trân nhìn cơn lũ Trùng tộc điên cuồng đào xới, hoàn toàn không hiểu được mục đích của bọn chúng lúc này.
Không phải Trùng tộc chỉ quan tâm đến việc cắn xé hút máu ăn thịt nhân loại hay sao? Sao bây giờ bọn chúng lại muốn ăn cả đất đá thế kia?
"Càng tốt a! Bọn chúng ăn xong thì sẽ tự giác rút quân, bây giờ ăn nhiều đất đá như vậy, sớm no thì sẽ sớm rời đi, thậm chí chúng ta còn chẳng cần phải phí sức chiến đấu với bọn chúng!" Một người cười khàn khàn vui vẻ nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Quá là tuyệt!" Những người còn lại thi nhau phụ họa.
"Không... Làm sao có chuyện đơn giản như vậy?" Một người khác vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, liên tục lắc đầu lẩm bẩm, cuối cùng chỉ nhận lại được ánh mắt nghi ngờ của những người xung quanh.
Sau đó, ông ta giật mình kinh hãi thét lên trước màn hình theo dõi. "Nhìn đi! Là Nữ vương Trùng tộc!"
Mọi người dồn dập nhìn theo hướng của ông ta chỉ, sau đó thì kinh hoảng hút khí.
1 câu nói rất nổi tiếng, rất nổi tiếng được lưu truyền bằng miệng với cả nhân loại. "Một khi Nữ vương Trùng tộc lộ ra trước mắt con người, chính là lúc ánh sáng của nhân loại bị dập tắt!"
Bây giờ, vị Nữ vương Trùng tộc đó đang ngồi chính giữa quân đoàn Trùng tộc, xung quanh được bảo vệ bởi 7 đứa trẻ con kì quái, cùng ngàn vạn tỷ Trùng tộc, giống như một vị quân vương bất khả chiến bại, tựa tiếu phi tiếu nhìn chiếc hố càng lúc càng thọc sâu vào lõi tiểu hành tinh.
Hạ Hạ xoa đầu tiểu Thất, mỉm cười khe khẽ nhìn ánh mắt ủy khuất đến đỏ lên của nó. "Đói bụng rồi phải không? Xuống dưới ăn cùng các ca ca và tỷ tỷ đi."
Dưới ánh mắt dung túng của mẫu thân đại nhân, đám trẻ con cao hứng phi thân xuống hố, nhanh chóng đi về phía thiên đường chứa đầy mỹ thực.
Hạ Hạ mỉm cười nhìn đám nhóc con cao hứng đi ăn cơm, bàn tay xinh đẹp khẽ vẫy. "Các ngươi cũng đem hành tinh này ăn uống sạch sẽ đi a. Một bữa tiệc thịnh soạn đấy!"
"Đa tạ Nữ vương!" Trùng tộc cúi người, sau đó tiến thành 3 cánh quân bắt đầu điên cuồng tàn sát nhân loại trên tiểu hành tinh.
Quân đội đóng trên tiểu hành tinh hoàn toàn không phải đối thủ của Trùng tộc, nhanh chóng thất bại lui quân, cố gắng co rúm lại tìm cách thoát khỏi tiểu hành tinh này để tìm kiếm cứu trợ. Thế nhưng bỗng nhiên, trời đất tối sầm, từ trường hỗn loạn, liên hoàn thiên tai kinh khủng ập đến.
"Không... Cái gì thế này?"
"Tận... Tận thế????"
"Ai đó làm ơn cứu lấy chúng tôi! Trời ơi..."
Phi thuyền không thể cất cánh, tin tức cầu cứu nạn không thể phát ra, tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Trùng tộc từ từ tiến sát, đem hết thảy mọi người nuốt vào bụng!
Hạ Hạ ngồi trên cao, thích thú ngắm nhìn chiếc bụng tròn xoe của tiểu Thất, xoa a xoa... Phía dưới là biển máu sông thịt, nhưng cô chẳng mảy may quan tâm. A a... Tròn như thế này, chắc là đủ cho bọn nhóc ham ăn này no 2 3 ngày đi...
Hành tinh XXX5232, bị hủy diệt hoàn toàn sau 22 giờ, không còn 1 ai sống sót...
Hạ Hạ nhìn thước đo độ hủy diệt, nó thậm chí còn chẳng thèm nhúc nhích 0,01 %, một đầu hắc tuyến. Phải hủy diệt bao nhiêu cái hành tinh thì cô mới hòan thành nhiệm vụ được vậy =.=