Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả Chương 28: Đừng Bao Giờ Gặp Lại
Chương trước: Chương 27: Tình Mẹ Bao La Hay Mẹ Không Bình Thường Ọ.ọ
Hạ Hạ xoa đầu tiểu Thất, nhẹ nhàng hôn "chụt" lên má cô bé, nhưng sau đó, bên ngoài lại truyền đến một tiếng "bùm!!!" đinh tai nhức óc! Ánh mắt Hạ Hạ hình thành một viên đạn nhìn về phía lão đại.
Giỏi a! Vẫn còn có chuyện gì giấu mẹ cơ đấy ??!
Lão đại vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể nhỏ nhắn hơi rụt rụt tỏ vẻ ăn năn.
Chưa kịp để cho Hạ Hạ tra hỏi rõ ràng, một bóng hình to lớn tựa như người vượn cổ ập đến bên cạnh cô, che khuất cả một vùng sáng, nhấn chìm cô trong bóng tối. Những đứa trẻ ngoài việc la hét thì không làm nên trò trống gì.
Sự thật thì Hạ Hạ ngoài việc đẻ trứng và biết bay ra thì không có giá trị vũ lực gì đáng kể, điều này khiến chúng vô cùng lo lắng cho mẹ. Thế nhưng đám "gián con" chỉ có thể vận dụng sức mạnh của chúng khi trong cơ thể có năng lượng - đồ ăn! Số kết tinh mà chúng ngốn đi của tiểu hành tinh này thậm chí chỉ đủ cho chúng duy trì ảo cảnh xung quanh cửa hàng trong vài ngày.
Nói chung, khi bị đói bụng thì đám "gián con" hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn vô dụng...
"Mẹ!!!" Tiểu Thất ôm lấy eo Hạ Hạ khóc ré lên. Vật thể kim loại to lớn trước mặt khiến con bé sợ hãi vô cùng.
Hạ Hạ cố gắng đứng vững chân, hai chiếc râu gián bắn ra, liên tục run rẩy. Cô nhớ mang máng trước kia cô đã từng có một luồng sức mạnh thật mạnh mẽ, nhưng bây giờ... cô mới yếu ớt làm sao...
"Tí... tách..." Quái vật khổng lồ khẽ di chuyển cái đầu to lớn đến sát khuôn mặt của Hạ Hạ, từng bước di chuyển của nó khiến lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên. Cô vô thức ôm chặt tiểu Thất vào lòng, che chở lấy cái đầu nhỏ bé của nó.
Giống như một con mẫu thú sẵn sàng bùng nổ!
"Cạch." Lớp sắt dày cộm mở ra, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.
Hoảng sợ, lo lắng, sợ mất đi... vô vàn cảm xúc hỗn loạn ẩn chứa trong đôi mắt đó khiến cho Hạ Hạ hoảng hốt, một dòng nước ấm áp vô thanh vô tức chảy xuôi vào trong lòng cô.
Hắn... vì sao phải thê thảm như thế này?
Giống như bị ai đó sai khiến, Hạ Hạ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt điển trai, nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc hỗn loạn, nhẹ nhàng... hôn lên đôi môi nứt nẻ.
Cô khe khẽ thở dài, hương thơm ngọt ngào mà ma mị quanh quẩn bên chóp lưỡi hắn.
"Mộ Nhẫn, dừng lại ở đây thôi. Chúng ta, ngay từ đầu đã là người của hai phía đối lập."
Trùng tộc cùng nhân loại, chính là vận mệnh đối đầu với nhau, không chết không thôi.
Mà giờ đây, đám trẻ của cô cần kết tinh tiểu hành tinh, cho dù cô không muốn, cô cũng sẽ phải đứng lên xử lí hết đám nhân loại cản trở cô cùng đám trẻ tìm kiếm "thức ăn".
Mộ Nhẫn nhận ra được mùi vị trong giọng điệu của cô không đúng, ngay lập tức muốn đứng lên, thế nhưng tầm mắt của hắn lại dần dần mơ hồ, cơ thể như nhũn ra đứng không vững. Hắn bất lực nhìn cô vỗ về đứa bé trong lòng, nắm tay một đứa trẻ khác, mang theo bọn nhỏ nhẹ nhàng rời đi.
"Lần sau gặp lại... Mà thôi, đừng gặp lại làm gì..." Bởi dù gì, đó cũng là lúc mà anh sẽ chĩa súng vào ngực tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng như vậy, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau cô mở miệng chào hắn.
Chẳng lẽ nào, sau tất cả mọi chuyện, cả hai người vẫn mãi đắm chìm trong thế giới của mình, sợi dây chính giữa ngăn cách cả hai chưa bao giờ bị chặt đứt, cũng chưa bao giờ buông tha cả hai.
"Không..." Mộ Nhẫn cố gắng di chuyển cơ giáp ngoảnh về phía sau, ánh mắt dần tối đi trước bóng lưng mỏng manh, một giọt nước mắt lăn xuống trên gò má, chảy xuôi theo dòng máu lưu chuyển trong trái tim nam nhân, cứa vào cổ họng hắn đến đắng nghét.
Hắn cố gắng lưu động hầu kết dưới cổ, khàn khàn rên rỉ, bàn tay lạnh lẽo cố gắng bắt lấy bóng lưng của cô...
"Đừng đi... cầu... xin em..."
Thế nhưng cho đến khi chất độc ngọt ngào trên môi ném hắn vào bóng tối, hắn vẫn hoàn toàn không nắm lấy được thứ gì...
...
"Nữ vương
Ngài có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không a!!!!!" Gián quản gia bấu lấy chân Hạ Hạ, nước mắt nước mũi chảy dài giống như tuyến lệ của nó đã báo hỏng.
"Hả?" Lông mày Hạ Hạ nhếch lên, khí thế một nữ vương vô thức toát ra khiến cho gián quản gia phải khẽ run.
"Ha ha ha, không sao không sao, dù sao ngài cũng đã thành công sinh hạ các "Vương tử, công chúa", đó là một chuyện đáng chúc mừng a!" Gián quản gia đắc ý vẫy vẫy hai cái râu gián trên đầu. "Vương tử, công chúa đều đã an toàn xuất thế, kế hoạch tấn công nhân loại của chúng ta đã sắp bắt đầu rồi! Nữ vương vạn tuế!!!"
Sau khi khẩu hiệu trên miệng gián quản gia kết thúc, hàng tỷ tỷ trùng tộc cũng giống như phát điên, tiếng đập cánh ầm ầm vang dội.
"Nữ vương vạn tuế!"
"Nữ vương vạn tuế!"
"Nữ vương vạn tuế!!!"
Hạ Hạ ngồi trên chiếc ghế khổng lồ làm bằng xương người, tầm mắt choáng ngợp trước biển trùng tộc đang sùng kính nhìn về phía cô.
Trong trái tim, giống như một con dã thú bị mở ra...
Trái tim của cô nhảy điên cuồng, kích thích đột ngột xuất hiện khiến đầu óc cô mờ mịt, ánh mắt cô trống rỗng nhưng nụ cười lại đột ngột trở nên kì lạ, mang theo một mùi vị biến thái.
Không biết tại sao, cô lại rất muốn... đem thế giới này hủy diệt dưới chân mình...
Đúng vậy, giống như trước kia cô đã từng hủy diệt cái gì đó bằng chính tay mình, cảm giác vô cùng sung sướng, vô cùng thư thái, vô cùng thỏa mãn...
Thèm khát, cứ thế mà nhen nhóm lên...
...
Hệ thống quân ưu tư nhìn chiếc hộp lưu giữ kí ức đang nứt vỡ, có chút không biết phải làm sao...
Quả nhiên biến thái vẫn cứ là biến thái, cho dù có cố gắng giấu giếm như thế nào thì sự thật kí chủ là một con biến thái là không thể nào thay đổi được... Được a, giấu đi, rồi cổ sẽ biến thái theo một cách hoàn toàn khác luôn!
Hệ thống quân lắc đầu, sau đó rồi chỉ có thể bay về phía khác, chỉnh lí lại thông tin của thế giới thứ 3 sắp tới. Hắn biết thế giới thứ 2 này sắp tàn phế rồi, không sớm thì muộn...
"Hả?" Khi bay ngang qua chồng số liệu của thế giới thứ nhất, hệ thống quân giật mình kêu lên, lấy ra một chiếc kính lúp soi mói nhìn.
"Không thể nào? Tại sao lại có vi rút? Không thể nào!!!"
Sau khi nhìn một hồi nữa, hệ thống lấy ra một chiếc khăn lau lau đi đống mồ hôi trên trán.
"Nam chính... đi đâu mất rồi QAQ!!!!!!!!"
====
Hơ hơ hơ, chương này combo thêm 300 tự nhé, chỉnh chỉnh 1312 tự.
Xem tiếp: Chương 29: Bắt Đầu Hỗn Loạn