Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả Chương 27: Tình Mẹ Bao La Hay Mẹ Không Bình Thường Ọ.ọ
Chương trước: Chương 26: Tồn Tại Hủy Diệt Cả Một Thế Giới
Mộ Nhẫn ngẩn ngơ nhìn khung cảnh tan hoang, một cơn hoảng sợ không tên càn quét qua đầu hắn. Nàng không sao chứ? Nàng có bị ảnh hưởng không? Nàng...
Hắn cưỡi lên cơ giáp tư nhân, điên cuồng bay lượn trên hành tinh rộng lớn. Hành tinh đã hoàn toàn trở thành một hành tinh chết, đất đai biến thành màu đen, cư dân hoặc chết đi hoặc chạy trốn. Mặc dù hành tinh này không là gì so với vũ trụ rộng lớn, thế nhưng sự hủy diệt đột ngột của nó đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo khiến cho cả tinh tế phải nơm nớp lo sợ.
Dầu gì, con người luôn sợ hãi trước những điều bí ẩn, mà một hành tinh bị hủy diệt một cách chóng vánh như vậy, điều đó khiến cho bọn họ sợ hãi vô cùng.
Ở một góc nào đó, Hạ Hạ đang phiền muộn nhìn 7 nhóc con mới trở về nhà sau 1 ngày không biết đã đi đâu. "Mấy đứa... đi đâu về mà mặt màu lấm lem thế này?" Hạ Hạ xoa trán.
"Đi ăn a!"
"Đúng thế! Bọn con đi ăn!"
"Lão đại mang tụi con đi ăn đó mẹ! Ngon ngon lắm!" Tiểu Tứ cười tít mắt.
Lão đại khẽ ho một tiếng, ánh mắt chính trực nhìn Hạ Hạ, mở miệng định biên diễn một câu chuyện lòe mẹ, đột ngột cơ thể ngã xuống, dập mặt xuống sàn. Tiếp sau đó, là lão nhị, tiểu tam, tiểu tứ, lão ngũ, lão lục, tiểu thất ngã dập mặt xuống!
Tiểu thất chịu đau khóc òa lên, tiểu tam cũng rưng rưng ôm mặt... Hạ Hạ nghi hoặc nâng hai đứa bé lên.
"Ầm!!!" Một tiếng nổ dữ tợn đột ngột nổ ầm lên trước cửa hàng, Hạ Hạ lo lắng chạy ra, sau đó... há hốc miệng...
Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, dòng người nhộn nhịp, tất cả biến mất hết rồi! Trước mắt Hạ Hạ bây giờ chỉ còn lại một bầu trời màu đỏ im lìm, đất đai khô cằn nứt vỡ, thành phố xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, không còn lấy một thứ gì của ngày xưa.
"Gì vậy? Sao lại đột ngột như vậy?" Hạ Hạ gãi đầu. Mới vài phút trước thôi, nơi này vẫn thật bình thường. Sau đó, ánh mắt Hạ Hạ lóe lên, hằm hằm tiến vào trong cửa hàng. Bên trong, một đám trẻ con xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt trong sáng chớp a chớp.
"Mẹ... nghe con giải thích... mẹ cần phải bình tĩnh!" Lão đại nuốt nước bọt. Nó biết thật rõ một người bình thường đột ngột phát hiện thế giới đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một mình trên thế giới đen tối không có ánh sáng sẽ sốc đến mức nào... Dù gì mẹ cũng chỉ là một nữ nhân rất bình thường a!
Cho dù mẹ có hai cái râu gián đi nữa!!!
(Lão đại tỏ vẻ: Hắn thực thích hai cái râu gián di truyền a! Thực soái!!!)
Hạ Hạ nghi hoặc tóm lấy đứa nhóc, vò vò cái đầu của nó. Tóc thật xoăn a, di truyền từ trằng cha chết tiệt của nó hay sao? Ngốc xít!
Lão đại ngậm miệng nghĩ thầm. Mẹ, rốt cuộc là mẹ có bình thường không vậy? Bây giờ mà còn có tâm tình vò đầu con!
Sau đó thằng nhóc đó mở miệng nói."Thế giới này đột ngột bị hủy diệt vài ngày trước, bọn con vốn muốn giấu mẹ, để mẹ có thể tiếp tục tiêu sái mà sống. Không ngờ, bọn con đã ăn no rồi mà vẫn không đủ năng lượng duy trì ảo cảnh lâu lắm..."
Đúng là thế nha, còn về việc vì sao thế giới này "cờ rắc..." =3=
Hạ Hạ nhìn đồng tử lượn vòng quanh của con trai lớn nhất, thừa biết là nó đang lòe cô thật nhiều chuyện quan trọng.
Cơ mà, ai quan tâm chứ ._.?
Kì thực lão đại à, mẹ của con không bình thường chút nào hết á!
Thế nhưng giống như phản bác lại lão đại ngay tức khắc, tiểu thất đang yên bình đột ngột nấc cụt.
"Hấc!" Tiểu thất đỏ bừng hai má ôm miệng.
"Hấc!" Sắc mắt lão đại trở nên thật sấu xí...
"A! Ọe!!!!" Sau đó trong ánh mắt ngây ngốc của 6 đứa còn lại còn ánh mắt vô cùng kì lạ của Hạ Hạ, một cục đá phun ra từ trong miệng tiểu thất, lóe lóe sáng, mang theo cả nước bọt và đờm...
Tiểu thất lau miệng, thoải mái cười khúc khích. "Hóc xương a! Phun ra được rồi!"
Con bé này ngốc đến mức không nhận ra được ánh mắt như gai đâm của lão đại.
Hạ Hạ ngồi xuống, cầm lên viên đá, vô cùng chán ghét nhìn đám nước loang lổ xung quanh... Cái gì đây? Bảo thạch? Bọn nhóc này ăn bảo thạch?
*Đinh! Hệ thống tái xuất khi cần thiết!
[Vật phẩm: Kết tinh tiểu hành tinh
Nằm trong hạch tâm của một hành tinh, duy trì cho sự sống còn của nó. Một khi bị mất đi sẽ mang đến sự đả kích hủy diệt cho hành tinh đó. Một khi hoàn toàn mất đi, hành tinh sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.]
"Kết tinh tiểu hành tinh?" Hạ Hạ lẩm nhẩm lại. Một câu này, làm bọn nhỏ xanh mặt!
"Mẹ..." Hạ Hạ còn chưa hiểu ra chuyện gì, tiếng rên rỉ phía sau lưng đã làm cô phải bất đắc dĩ quay đầu lại.
7 đứa nhỏ rưng rưng nước mắt, đáng thương ôm bụng. "Bọn con... bọn con vốn đâu có muốn như vậy đâu? Nhưng bọn con rất đói bụng! Không ăn nó bọn con sẽ chết đấy! Oa oa oa..."
Viên đá bị Hạ Hạ vứt ra sau đầu, cô ôm lấy bọn nhỏ, thương tiếc vỗ về chúng nó. "Ừ? Bây giờ đói bụng? Cần mẹ đem đi ăn thêm không?"
Con của cô đang đói bụng a! Ai dám ngăn cản chúng đi kiếm ăn, cô sẽ một kiếm đâm chết!
====
Mấy ngày hôm nay tinh thần của Cá không được tốt, không thể tập trung viết truyện, xin lỗi các chị em...
Và có thể chương này gõ không tốt, thực xin lỗi ._.
Xem tiếp: Chương 28: Đừng Bao Giờ Gặp Lại