61 Lại mấy ngày sau, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc cũng đến nơi. Đi vào Nhàn vương phủ liền nhìn thấy lão vương phi cùng gia đình mình đang trò chuyệnthật vui vẻ.
62 "Khuôn nhạc (1), đàn vi-ô-lông và nĩa để ăn cơm"(1) Khuôn nhạc: khuôn nhạc kẻ năm đường thẳng để sắp xếp vị trí các nốt nhạc, hay còn gọilà nhạc sonphe.
63 "Tuyệt vời, cầm kỹ của quận chúa quả nhiên không chê vào đâu được"Ánh mắt của sứ giả Tây Vực khi nhìn Tô Khinh Lăng cũng đã thay đổi, hoàn toàn nóng rực,chính là thật sự bị cầm kỹ của nàng khuất phục.
64 Hôm sau, Tô Khinh Lăng với bộ dạng uể oải tựa vào người Hạ Tư Lạc, đi vào phòng ăn, sauđó phất phất tay với những người đang ăn điểm tâm bên trong. "Sư phụ, nương, cha mẹ, anh cả, hai hai, Khiết nhi, Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh, mọi ngườidậy thật sớm!""Mẹ, mặt trời đã chiếu tới mông rồi mà còn sớm sao?" Hạ Thiếu Lăng nhìn mẹ mình với ánhmắt khinh bỉ.
65 Mặt trời chói chan khiến cho toàn bộ sa mạc ở Tây Vực trở nên nóng bỏng, nhưng nếu xuyênqua sa mạc rộng lớn này thì chào đón chúng ta lại là quốc gia được bao phủ bởi một màuxanh mát mẻ.
66 "Không biết hai vị khách nhân đến đây có chuyện gì?" Quốc sư ngồi lên vị trí chủ vị, khẽnâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, động tác tao nhã, mái tóc đen buông lõng tà mị phiêuphiêu theo gió.
67 Khóe miệng quốc sư yêu nghiệt co rút. Không cần kêu quyến rũ như vậy, khiến cho hắn thiếuchút nữa đã ngã. Đúng vậy, mặc dù hắn không thích vị công chúa này cứ chạy theo sau mình,hơn nữa nếu muốn trốn thì hắn vẫn có thể trốn dễ dàng, nhưng chết tiệt, tất cả những chuyệnnày đặt lên người công chúa mềm yếu, xinh đẹp nhưng thật ra rất cường hãn này cũng khôngchút tác dụng.
68 Phủ quốc sư năm ngày sau. Hoa viên muôn hồng nghìn tía hoa cỏ lay động theo gió, còn có những cây ăn quả đặc biệtchỉ sinh trưởng ở Tây Vực, hương thơm thơm ngát lan tỏa khiến người ta cảm thấy thoải mái.
69 Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc trở về Nam Diệu, kể lại chi tiết câu chuyện ọi người. Tất cả mọi người đều mừng rỡ khen hay, chuyện này xem ra cũng không còn ai phải ưuthương nữa.