Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 Chương 107 - 108 - 109

Chương trước: Chương 104 - 105 - 106



Chương 107 : Giấc mộng Nam Kha *

* Dựa theo tích : Chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe , mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ (Giật mình tỉnh dậy mới biết mình nằm mộng )

Hình Ngạo Thiên nhanh chóng mở cửa ra để Mộ Nguyệt trưởng lão tiến vào , kể lại phát hiện vừa rồi , hy vọng có thể có được đáp án mà hắn muốn từ bà !

Mộ Nguyệt nhìn thấy trong phòng không có chút dấu vết di động tổn hại nào . Sau khi kiểm tra tỉ mỉ Nhân thư cũng không có phát hiện gì , rốt cuộc nha đầu này làm sao mở được Nhân thư chứ? 

“Mộ Nguyệt trưởng lão , có phát hiện gì không ? Vũ phi có phải bị bản Thượng cổ thàn giám này mang đi không ?” Hình Ngạo Thiên lo lắng xông lên phía trước , không có Hân Vũ ở bên cạnh , tim của hắn rất trống rỗng rất cô độc , thậm chí cảm giác hô hấp cũng dần trở nên khó khăn .

Mộ Nguyệt tĩnh tâm bấm tay tính toán , một lát sau mới hồi phục tinh thần , nhìn Hình Ngạo Thiên thản nhiên nói: “Vương thượng , Vũ phi nương nương đã trở lại nơi vốn thuộc về nàng , quy về cố hương , Vương thượng cũng đừng miễn cưỡng .”

Đầu Hình Ngạo Thiên nổ ùng một tiếng ,  quy về cố hương , chẳng lẽ Hân Vũ thực sự rời đi sao ? Nàng thật sự không có khả năng quay trở về nữa ?

Bất ngờ vọt tới trước người Mộ Nguyệt , hai tròng mắt bi thương cầu xin bà : “Nói cho ta Hân Vũ đi đâu ? Nàng quay về nơi nào chứ? Cho dù là chân trời góc bể , ta cũng phải tìm nàng về !”

“Vương thượng thỉnh bình tĩnh một chút , Vũ phi nương nương căn bản không phải là người thuộc thời đại này , nói cách khác , nàng đến từ tương lai , từ thế giới ngàn năm sau , Vương thượng không có cách nào tìm nàng về !” Cây gậy trong tay Mộ Nguyệt chấn động mạnh , làm cho hắn nhận thức được lập trường hiện tại , không phải một câu của hắn , là có thể dễ dàng làm được .

Trong đầu Hình Ngạo Thiên chầm chậm hồi tưởng đến từng chút một của Hân Vũ , Đúng vậy , nàng đã từng nói nàng không thuộc về nơi này , Mộ Nguyệt trưởng lão cũng nói về chuyện này với hắn hơn một lần , cũng đủ cho hắn nhắc nhở rõ ràng . Như vậy Hân Vũ đi đâu , thế giới tương lai thuộc về nàng rốt cuộc là ở đâu ?

Trong bệnh viện , Hân Vũ chậm rãi mở hai mắt , nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt , nàng không thể tin được dùng sức nháy hai mắt , cửa đột nhiên được mở ra , một ông lão độ bảy mươi đi đến .

“Hân Vũ , cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi ? Đúng là làm ông nội sợ hãi , con đã hôn mê được vài ngày, rốt cuộc cũng đã khôi phục rồi.” Hân Vũ sững sờ nhìn ông nội , cô thật sự quay trở về sao?

Vẫn không thể tin tưởng được , một lần nữa nhắm vào mở ra nhìn ông nội , ông nội thật sự còn ở đây , thật là ông nội , mấp máy cái miệng nhỏ kêu lên : “Ông nội … Ông nội …”

Thanh âm của Hân Vũ khàn khàn , nâng tay cầm tay ông nội . Đỗ Văn Bác nhìn cháu gái của mình vừa đi một vòng từ quỷ môn quan về , nhất thời vui mừng đến ứa nước mắt , để Hân Vũ đau lòng an ủi mình .

Ánh mặt trời buổi chiều đặc biệt rực rỡ  ,Đỗ Văn Bác đẩy xe lăn cùng Hân Vũ đi dạo ở vườn hoa trong bệnh viện , Hân Vũ từ đầu đến cuối đều không nói đến chuyện cô gặp được ở Phong Thành quốc , bởi vì sau khi tỉnh cô mới phát hiện , sự tình cũng không hề như những gì cô biết .

Ông nội nói ,  ngày ấy động đát bất ngờ , mà cô không cẩn thận bị một khối trần nhà trong sở nghiên cứu rơi xuống làm bị thương , lúc cô được mọi người tìm thấy , người thì đang ở văn phòng ông nội chứ không phải ở phòng nghiên cứu , mà cô hôn mê ba ngày , nhưng cô ở Phong Thành quốc , ước chừng cũng đã khoảng hai tháng , chẳng lẽ đây chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha của cô thôi sao ?

“Ông nội , bản Nhân thư kia có phải có thể thay đổi vận mệnh hay không , làm cho người ta xuyên đến một thế giới khác ?” Hân Vũ không cam lòng , cô nhất định phải biết rõ nguyên do sự kiện này .

Đỗ Văn Bắc nhìn cháu gái mình , từ sau khi bản Nhân thư kia qua tay nhiều người rồi đến sở nghiên cứu , cô liền bất ngờ có hứng thú với bản Nhân thư kia , nhưng tò mò cũng tốt , chỉ sợ cô không có hứng thú đối với bất cứ thứ gì thôi .

“Hân Vũ à , quyển sách kia tương truyền là thần vật thời thượng cổ , nếu là vật trân quý như vậy , nhất định sẽ có công dụng của nó , về phần có thể cho người ta xuyên qua về quá khứ hay không , tất cả chuyện này đều là một ẩn số!” Đỗ Văn Bác làm công việc nghiên cứu khảo cổ dũng được vài chục năm , nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi ông vấn đề như vậy.

Hân Vũ sau khi nghe xong lời ông nội nói , cũng không hỏi nhiếu , chỉ là lặng lẽ nhớ lại mọi chuyện mình trải qua , cô cho rằng một số phần đều là chân thật đã từng phát sinh , đặc biệt là một kiếp sinh tử cô cùng Ngạo Thiên trải qua kia , nhất định là tồn tại , nhất định!

Độc Cô Thác cẩn thận chăm sóc Uông Vũ Hàm , mà Vũ Hàm cũng tỉnh lại từ trong hôn mê , nhìn thấy phu quân mình từ đầu tới giờ đều ở bên cạnh chăm sóc mình , hiểu ý cười , nhào vào trong ngực của hắn .

Uông Vũ Hàm tìm kiếm một thân ảnh ở trong đám người , người ra ra vào vào thăm nàng không phải ít , nhưng vì sao Hân Vũ chưa tới đây ? Kì quái , ngay cả nửa thân ảnh của Hình đại ca cũng không nhìn thấy ?

“Giai Lạc , vì sao không thấy Vương huynh cùng Hân Vũ đâu ? Hai người bọn họ làm sao vậy ?” Hỏi Độc Cô Thác , hắn chắc chắn sẽ không thành thật trả lời mình , thấy Giai Lạc cùng Lãnh Liệt bước vào , vừa đúng lúc hỏi nàng , nhất định nàng biết nguyên nhân .

Giai Lạc dừng lại một chút , nhìn ánh mắt Độc Cô Thác , được hắn cho phép , lúc này nàng mới dám nói cho nàng biết : “Hân Vũ đêm qua cũng trúng độc , Vương huynh hiện tại đang ở trong tẩm cung của nàng , Mộ Nguyệt trưởng lão cũng đã đi qua , nghe nói thuốc này có tính lây bệnh , bảo tất cả mọi người phải cố gắng tránh Hưng Khánh cung , không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào trong phòng ngủ nửa bước , trừ phi là có được khẩu dụ của chính hoàng thượng .”

Uông Vũ Hàm suy nghĩ một lát , ngẩng đầu  hứng về Độc Cô Thác cầu xin : “Thác , chàng để Kha Sắt đại phu đi chữa bệnh cho Hân Vũ đi , y thuật của ông cao siêu , nhất định sẽ chữa khỏi cho Hân Vũ .”

Độc Cô Thác suy nghĩ , chỉ yên lặng gật đầu nói : “Ta chỉ nói một tiếng , Kha Sắt kia cứu hay không , toàn bộ theo ý của hắn , hiểu chứ ?”

“Ừ!” Uông Vũ Hàm lại rúc vào trong ngực hắn , nụ cười hạnh phúc lại hiện lên trên mặt nàng .

Mộ Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui vẫn cần Kha Sắt trợ giúp , bà biết ông ta không phải là một đại phu đơn giản , từ sau cách đối đáp của ông ta với Độc Cô Thác , đạo hành của ông ta tuyệt đối không kém bà , thậm chí còn rất cao thâm .

Kha Sắt sau khi nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thác đồng thời cũng nhật đựơc một chuyện cảm thấy rất hứng thú , thượng cổ thần giám , ông trước đã từng nghe qua thứ này , không ngờ nó thật sự tồn tại .

Hình Ngạo Thiên không muốn làm bất cứ chuyện gì , tựa vào bên giường ôm lấy gối đầu Hân Vũ đã dùng qua , khẽ gửi mùi hương của Hân Vũ , hắn biết hắn lạnh nhạt Hân Vũ , khi hắn nhìn thấy Vũ Hàm đã lâu không gặp thì hắn thừa nhận , tim của hắn thật sự có dao động trong nháy mắt , nhưng Hân Vũ vẫn ngụ ở trong lòng hắn , hắn đối với Hân Vũ là có tình!

Chương 108 : Thánh nữ Tuyết Diên

Kha Sắt đi vào Hưng Khánh cung , nhìn thấy bộ dạng suy sụp không dậy nổi của Hình Ngạo Thiên , hệt như thấy lại năm đó Vương hậu hy sinh thân mình để đổi lấy tự do của Vương thượng, từ xưa tới nay đế vương thường bạc tình , nhưng ông lại có thể gặp được hai người si tình này !

Mộ Nguyệt giao Nhân thư cho ông , đem quả tượng mình từng tính cho Hân Vũ nói từng chút cho ông biết : “Đây là một quyển thượng cổ thần giám , Vũ phi cũng chính là dựa vào bản Nhân thư này để từ ngàn năm sau đi đến nơi này , lão thân coi ra kiếp trước của Vũ phi , từng là thánh nữ của Thánh Nguyệt giáo , mà Nhân thư vẫn luôn là thánh vật chí tôn của giáo ta , gần như không có mấy người biết được sự tồn tại của nó .”

Kha Sắt gật đầu , lại liếc mắt nhìn Hình Ngạo Thiên một cái , ngẩng đầu kiên định nói : “Nếu lão không có đoán sai , kiếp trước Thánh nữ chính là Tuyết Diện!”

Mộ Ngyệt bội phục vạn phần , không hổ là thần toán vu y Kha Sắt . Kha Sắt nhìn bên trong Nhân thư hồi lâu , ngoài việc tạo ra từ hoàng kim vô giá ra , bên trong căn bản không có ghi lại nửa chữ , có điều , thượng cổ thần giám há lại có thể để người khác thấu hiểu rõ ràng chứ.

“Kha Sắt đại phu , theo ý của ngài , nếu muốn cho Vũ phi trở về , nên làm thế nào đây ? Có phương pháp tìm Vũ phi về hay không ?” Mộ Nguyệt đã thúc thủ vô sách , chỉ đành nhìn lên vị thần toán hơn am hiểu nghìn đời này hỗ trợ .

Hình Ngạo Thiên vừa nghe có thể cho Hân Vũ trở về , cả người giống như bị điện giật , nắm chặt cánh tay của Kha Sắt , lo lắng nói : “Kha Sắt đại phu , coi như cô vương cầu ngươi , cầu ngươi nhất định phải nghĩ cách mang Vũ phi về , chỉ cần ngươi có thể mang nàng trở về bên cạnh ta , điều kiện gì , ta cũng đều có thể đáp ứng ngươi !”

‘Phong thành Vương ngài đừng kích động , loại việc này rất khó giải quyết , lão phu cũng chưa từng làm qua , cho dù là chuyện trước kia của Vương hậu nước tôi , lão phu cũng là bất lực , Vương hậu có thể trở về , tất cả chuyện này đều là thiên ý !” Kha Sắt làm yên lòng đấng quân vương si tình trước mắt này , không ngờ tới năm đó chỉ vì một quyết định của U Minh Nguyệt , lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy .

Hình Ngạo Thiên trong lúc nhất thời bị lời nói của Kha Sắt làm cho giật mình , thì ra Vũ Hàm cùng Hân Vũ là người đến từ cùng một thế giới , chẳng trách năm đó xảy ra một số chuyện kỳ quái , mặc cho hắn cử người đi thăm dò , cũng chưa từng tìm ra nửa điểm manh mối , mà thời điểm hắn tìm thấy Vũ Hàm tại bờ biển , quần áo cũng quái dị như thế , giống y hệt Hân Vũ khi đi tới , khó trách hai người các nàng tốt với nhau như thế , thì ra các nàng là tha hương gặp tri kỷ , hắn lúc này mới chính thức hiểu rõ hoàn toàn mọi chuyện .

“Kha Sắt đại phu , năm đó Vũ Hàm cũng có thể trở về , vậy có phải Hân Vũ của ta cũng có thể trở về đây hay không ?” Trong lòng hắn tràn ngập hi vọng , chỉ cần Hân Vũ có một ngày có thể trở về bên cạnh hắn , hắn nguyện ý chờ.

Kha Sắt có chút khó xử nhìn Mộ Nguyệt một chút , Mộ Nguyệt hiểu ý kéo Hình Ngạo Thiên đang kích động ra , đúng lúc này , cửa phòng ngủ bị người một cước đá văng , Độc Cô Thác ôm Vũ Hàm đi vào .

“Hình đại ca , ngươi phải bình tĩnh , lời các ngươi vừa nói chúng ta ở ngoài cửa cũng nghe được , thật sự là ngươi quá kích động rồi , tiếng nói lớn quá !” Độc Cô Thác đặt Vũ Hàm ngồi trên băng ghế xong bản thân cũng không rời khỏi người nàng một tấc.

“Vũ Hàm , nàng đã đến rồi , nàng nói cho ta biết , nhà Hân Vũ ở đâu , ta muốn đi tìm nàng , ta  muốn giải thích với nàng , ta thề sai này trong lòng chỉ biết có một mình nàng , ta thật sự không thể mất đi nàng ấy !” Hình Ngạo Thiên càng nói càng kích động , bắt lấy tay Vũ Hàm , cũng càng ngày càng gấp.

Độc Cô Thác thấy hắn điên cuồng như thế , tách tay hắn đang cầm chặt cánh tay Vũ Hàm ra , tiến lên trực tiếp cho hắn một quyền , gầm lên giận dữ , nói  “ Hình Ngạo Thiên , ngươi có biết vì sao ngươi lại mất đi nữ nhân của ngươi không ? Bởi vì ngươi tâm không đủ kiên định , không một lòng , vừa thấy Vũ Hàm xuất hiện ,lòng của ngươi đã bắt đầu di động , thậm chí lạnh nhạt nàng đổi lại là bất cứ ai , đều sẽ rời xa ngươi mà đi!”

Hình Ngạo Thiên lần thứ hai cứng ngắc lại bị trúng một quyền của hắn , nhưng một quyền này của hắn thật sự rất hữu hiệu , nhớ lại Vũ Hàm ở Phong thành đã nhiều ngày , thật sự hắn đã lạnh nhạt với Hân Vũ , lúc nàng sinh bệnh hắn cũng không ôn nhu che chở nàng , không có làm bạn bên cạnh nàng , thậm chí còn để nàng ở lại Nguyệt Hoa cung canh đêm . hắn lúc này mới biết được hắn quá tệ , hắn quả thực là tên đại tồi!

Vũ Hàm nhìn thấy bộ dáng thống khổ như thế của hắn , giữ chặt tay Độc Cô Thác bên cạnh , bọn họ chẳng phải từng có lúc tách rời nhau sao ? Nhưng bọn họ vẫn kiên định giữ vững niềm tin về tình yêu với nhau , để cho bọn họ gặp lại nhau lần nữa , bắt đầu một lần nữa , cho nên ngàn vạn lần đừng đợi đến khi mất đi mới biết được phải quý trọng nàng , thứ đã qua cũng đã vô lực vãn hồi rồi.

Mộ Nguyệt thở dài một tiếng , khuyên : “Vương thượng cứ coi như Hân Vũ ra ngoài du ngoại một thời gian , trong khoảng thời gian này , chúng ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp tìm Hân Vũ trở về , hơn hết là chuyện hạ độc lần trước , Vương thượng nhất định phải tìm ra hung thủ kia , để tránh tương lai Hân Vũ sẽ lại gặp phải độc thủ !”

Độc Cô Thác cũng bổ sung nói : “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì ?”

“Ngươi yên tâm , chuyện ta đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được , đây không phải là cho ngươi công đạo , mà là vì an toàn sau này của Hân Vũ “ Hình Ngạo Thiên lau khóe miệng chảy máu vừa bị hắn đấm một quyền , hiện tại cấp bách trước mắt chính là phải tìm ra độc thủ đứng sau màn này .

“Hình đại ca , nếu ta có thể trở về , tin rằng Hân Vũ cũng nhất định có thể , song từ nay về sau, ngươi cần kiên định lòng mình , kiên định Hân Vũ là người ngươi yêu nhất , nữ tử ngươi quan tâm nhất , mà ta vinh viễn chỉ là một khách qua đường !” Nhìn thấy hắn có thể tìm lại hi vọng, Vũ Hàm cũng vui vẻ vì bọn họ , chỉ là thiếu mất nữ chính .

Kha Sắt liên tục nghiên cứu sự huyền bí của Nhân thư , nhưng ông không phát hiện có chỗ nào đặc biệt nha?

“Mộ Nguyệt trưởng lão , xin hỏi nha đầu kia có dấu hiệu gì khi mở Nhân Thư ra không , nàng dựa vào tín vật gì mở ra không ?” Trên Nhân thư Mộ Nguyệt đưa này không có lấy một chữ , thứ cho ông vốn có điểm xem không hiểu .

“Kha Sắt đại phu đừng vội , Nhân thư này được lưu lại trong Thánh Nguyệt giáo chúng ta cũng có hơn một ngàn năm , luôn ở dạng này , các triều đại giáo chủ cũng tận lực đọc qua , nhưng tất cả đều không có một thu hoặc !” Độc Cô Thác cũng nhận lấy Nhân thư Kha Sắt truyền qua để quan sát , đích thật là không có ghi lại một chữ , có thể nói là vô tòng hạ thủ* (không có cách nào hiểu được)

“Một ngày ta xem tin tượng  , phát giác mấy ngày gần đây sẽ có chuyện phát sinh , Vương hậu  mất được một ngày , Nhân thư đột nhiên phát sinh hiện tượng dị thường , chiếu sáng cả mật thất giống như ban ngày , ánh sáng còn chiếu xạ ra khỏi mật thất , lão nhân lúc đó mới biết được nhân thư có bất thường , mà đế vương tinh lúc đó cũng đặc biệt sáng rực , lão thân đã nghĩ , việc này có thể liên quan đến Vương thượng …” Mộ Nguyệt đem toàn bộ chuyện trải qua tóm lược một lần , Kha Sắt nghe vậy , nghĩ thầm , đây cũng là một khảo nghiệm lớn với ông .

 

Chương 109 : Tìm được hung thủ

Sau khi Uông Vũ Hàm nghe những lời này , lập tức mở miệng bổ sung : “Hình đại ca ngươi yên tâm , ông nội của Hân Vũ chính là nhà khảo cổ học rất có danh tiếng , chắc chắn sau khi Hân Vũ về nhà , nhất định sẽ bảo ông của nàng nghĩ cách đưa nàng về .”

“Chỉ hy vọng như thế , nhưng ta lo lắng  chính là Hân Vũ không chịu trở về !” Hình Ngạo Thiên đã hiểu được vấn đề của nàng tối hôm qua , cho dù nàng trước đó không lường trước mình sẽ rời đi như thế , nhưng từ trong lời nói của nàng , hắn đã cảm giác được , Hân Vũ khi đó đối với hắn có bao nhiêu thương tâm thất vọng rồi .

Mọi người đưa mắt nhìn nhau , tình cảm trai gái này , bọn họ sao có thể giúp được đây ? Chỉ hi vọng ông trời đừng trêu đùa bọn họ thì tốt rồi !

Hân Vũ ra viện về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng , nhưng cô vẫn không thể quên được đoạn thời gian đã qua kia , vì sao cô đột nhiên quay về nơi này , hơn nữa theo cách nói của ông nội , hoàn toàn không giống với ngày cô rời đi , rõ ràng là cô không cẩn thận mở Nhân thư rồi bị nó hút vào , lúc ấy người cô ở trong phòng nghiên cứu , đúng là ở trong phòng nghiên cứu , hơn nữa lúc ấy căn bản là không hề có động đất , cô cũng không phải là ở trong phòng ông nội .

Ôm đầu gối dựa vào ghế sa lon , một mình yên lặng suy nghĩ , nghĩ tới Ngạo Thiên hiện tại có phát hiện cô đã rời đi hay không , vậy tâm tình của hắn sẽ thế nào đây ? Hắn sẽ vì mình mà đau lòng sao ?

Thở dài một hơi , lắc lắc đầu , hắn sao lại nhớ mình chứ ? Nhất định sẽ không , hắn căn bản là không cần mình , cô chỉ là bóng dáng củ Vũ Hàm học tỷ , là vật phẩm thay thế , hắn sẽ không có chút đau lòng khi cô rời đi.

Cố gắng để tâm tình của mình bình thường trở lại , ngày mai cô phải đi Bắc Đại , đây chính là cuộc sống đại học cô tha thiết mơ ước , nếu đã trở lại , vậy hãy để cho cô quay về với chính mình trước kia , quay về làm Đỗ Hân Vũ vô lo vô nghĩ.

Phong Thành Quốc

Uông Vũ Hàm qua nhiều ngày điều dưỡng , thân thể đã khôi phục như lúc trước , mấy ngày qua vì chuyện của Hân Vũ nàng đã trì hoãn ở Phong Thành quốc không rời đi , Độc Cô Thác cũng kiên trì phải tìm được hung thủ hạ độc mới có thể từ bỏ ý định.

“Vương thượng, thuộc hạ dẫn người tìm kiếm liên tục mấy ngày , đã phát hiện ra lông chim trong bao quần áo của một thái giám.” Hai mắt Độc Cô Thác tỏa sáng , rốt cục cũng để cho hắn tìm được người hạ độc.

Đôi mắt sắc bén của Độc Cô Thác nhìn về phía Viên Dã nói: “Nói thẳng kết quả điều tra của ngươi đi , ta muốn biết hung thủ phía sau là ai?”

“Thuộc hạ mỗi đêm đều cùng các ám vệ tìm tòi trong cung , đêm qua lục soát trong phòng của cung nhân hậu cung , thì phái hiện được tiểu thái giám kia có một túm lông chim , lúc ấy thuộc hạ dẫn tiểu thái giam kia  đi , sau khi qua bức cung , tiểu thái giám cuối cùng cũng chịu nhận tội , hơn nữa nói ra là Tuyết Cơ nương nương bảo hắn hạ độc , mục đích là muốn độc chết Vũ phi , lại không ngờ để Vương hậu uống hết chén canh gừng kia!” Viên Dã đem sự thật hắn biết được nói ra từng chút một cho Độc Cô Thác , hơn nữa đem túm lông chim tìm được trình lên.

Độc Cô Thác cầm bằng chứng phạm tội , đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Vũ Hàm , gửi cho Viên Dã một ánh mắt bảo hắn đem tiểu thái giám kia đưa tới Ngự thư phòng của Hình Ngạo Thiên.

“Thác , làm sao vậy , có phải tìm được hung thủ hạ độc rồi không ?” Uông Vũ Hàm  theo sát sau lưng , thấy hắn cùng Viên Dã hành động , nói vậy nhất định là…

“Vũ Hàm , đi theo ta là được rồi!” Nếu hắn không nói , Uông Vũ Hàm cũng không hỏi nhiều , đi theo phía sau hắn , bước vào Ngự thư phòng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 110 - 111 - 112 - 113

Loading...