Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 Chương 101 - 102 - 103

Chương trước: Chương 098 - 099 - 100



Chương 101 : Ai là thủ phạm

Hải Đại Phú tiến lên , hổ thẹn nói : “Khởi bẩm Vương thượng , độc trong người Vương hậu tên là Trấm tửu , lông chim trấm* có dấu kịch độc , dùng lông loài chim đó ngâm ở trong rượu . Sau vài ngày sẽ luyện này Trấm tửu , độc tính rất lớn  , hầu như không thể giải , phương pháp hạ độc như vậy thường dùng vào việc giết người trong vô hình trên giang hồ , nhưng trong cung đình rất ít khi xuất hiện. 

“Ta muốn biết tóm lại là giải độc như thế nào , làm sao mới có thể giải được độc trong người Vũ Hàm ?” Hình Ngạo Thiên kéo vạt áo Hải Đại Phú , sốt ruột hỏi .

“Vương thương … Vương thượng … Bình tĩnh một chút , độc này thần không có cách giải , trên giang hồ cũng không có người có thể giải , thần thật sự là không có biện pháp , Vương hậu có thể kiên trì đến lúc này , cũng là bởi vì tác dụng của viên thuốc Diệp tướng quân cho Vương hậu ăn!” Hải Đại Phú nhìn về phía Diệp Đỉnh , hi vọng hắn có thể tới giải đáp vấn đề này .

Diệp Đỉnh luôn canh giữ ở bên cạnh Vương hậu , sắc mặt không quá tình nguyện nói : “Viên thuốc này là do Kha Sắt đại phu làm , là Vương thượng giao cho ta , dặn dò nếu Vương hậu bị thương , để cho Vương hậu ăn viên thuốc này vào , Kha Sắt đại phu có y thuật khởi thần cho người ta , viên thuốc này , nhất định không phải vật vô cớ mà làm .”

Hình Ngạo thiên vừa nghe đến tên Kha Sắt , tâm đang treo trên cao hơi có chút bình tĩnh lại . Giai Lạc cùng Lãnh Liệt chạy về sau , nhìn thấy Vũ Hàm hôn mê trên giường , Giai Lạc kích động hét lớn : “Là ai hạ độc , lập tức kéo ra ngoài chém .”

“Giai Lạc đừng có gấp , mặc dù trong tâm mọi người đều nắm chắc là ai làm , nhưng không thể dễ dàng đi bắt nàng ta !” Lãnh Liệt ngăn nàng lại , tranh đấu hậu cung ở Phong Thành quốc này , hắn đã nghe không ít , hiện giờ xem ra , quả thật là vô cùng âm hiểm .

“Vậy phải làm sao bây giờ, các ngươi thấy sắc mặt Vũ Hàm tái nhợt thế kia , nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối , sao có thể đấu qua được kỳ động mạnh đây ?” Cầm tay nàng , Giai Lạc ngăn không được khóc ồ lên .

“Thực xin lỗi , đều là ta không tốt , chén canh gừng kia vốn là Hòa Thái lấy cho ta uống , lại để cho học tỷ thay ta uống , là ta gián tiếp hại học  tỷ , thực xin lỗi !” Nhìn thấy tất cả mọi người vì học tỷ mà buồn , trong lòng Hân Vũ càng không tốt , nếu nàng uống , học tỷ cũng không bị như vậy , Hạo thiên cũng không nóng như lửa đốt như vậy.

Tiếng khóc tràn ngập trong phòng khiến Hình Ngạo Thiên dần cảm thấy đau đầu , lại thêm nội tâm tích tụ , vung sức rống lớn một tiếng : ‘Các ngươi tất cả im lặng đi , ai khóc , ta liền lập tức đem chém !”

Hân Vũ nhìn thấy bểu tình phẫn nộ của hắn , đúng nha , học tỷ là người hắn quan tâm nhất , phản ứng như thế của hắn , cũng là bình thường .

Mộ Nguyệt sau khi nhận được tin tức  cũng lập tức chạy tới Nguyệt Hoa cung , dù sao hiện tại người trúng độc là Vương Hậu Thiên Diệp quốc , nếu nàng thực sự xảy ra chuyện ở Phong Thành quốc , chỉ sợ không cản được chiến tranh xảy ra , chiếu theo sự yêu thương của Độc Cô Thác với Vương hậu , không đem Phong Thành san bằng hắn sẽ không từ bỏ .

“Vương thượng , Mộ Nguyệt muốn thử một lần , hy vọng có thể ngăn chặn độc tính lại , để chúng ta có thể kéo dài thời gian giải độc cho vương hậu !” Mộ nguyệt chống gậy đi bước một vào trong phòng , Hân Vũ thấy bà ngoại đến liền bước lên phía trước đỡ bà .

Diệp Đỉnh đứng ở một bên không nói gì , hắn biết bây giờ cứu Vương hậu quan trọng hơn , Lãnh Liệt cũng không thể quyết định , đều xem Hình Ngạo Thiên , hắn biết rõ bản lĩnh của Mộ Nguyệt , hiện tại trừ bà ra chỉ sợ không có ai có thể cứu Vũ Hàm .

Gật đầu với bà , toàn bộ nam tử bên trong đi ra ngoài , chỉ để lại hai người trong giáo cùng Giai Lạc ở bên trong giúp bà , Hân Vũ có bệnh cũng một mực đứng ngoài chờ , Hình Ngạo Thiên thấy dáng vẻ nàng cũng tiều tụy liền bảo nàng lập tức trở về Hưng Khánh cung nghỉ ngơi .

“Không , ta không quay về ,ta phải ở chỗ này trông trừng học tỷ , nếu không phải học tỷ uống chén canh gừng kia , hiện tại người đứng trước quỷ môn quan chính là ta , lúc này ta có khả năng đi sao ? Cho dù cơ thể của ta trở về lòng của ta vẫn ở đây !’ Hân Vũ không nghe lời khuyên của hắn , kiên trì kéo thân thể ốm yếu canh giữ ở bên ngoài phòng ngủ .

Hình Ngạo Thiên thấy nàng vậy không có cách nào , sau đó cũng không còn tâm tình đi quản nàng , liền tùy nàng ở đây , bảo Thái Y viện đưa thuốc tới cho nàng , để tránh nàng xảy ra sự cố, đồ ăn hiện tại của nàng đều phải dùng châm bạc thử qua mới có thể dùng .

Lãnh Liệt vỗ vai Diệp Đỉnh , ý bảo hắn bình tĩnh , nói : “Đừng có gấp  , Mộ Nguyệt trưởng lão này cũng là một người có đạo hạnh , tin rằng bà ta sẽ có biện pháp cứu Vương hậu .”

“Kỳ thật ta cũng không có lo lắng điều này , viên thuốc Vương thượng cho ta kia đã khống chế được độc trong cơ thể Vương hậu , ta tin tường Vương thượng sau khi đọc tín hàm khẩn cấp của ta sẽ lập tức dẫn theo Kha Sắt đại phu tới , chỉ cần Kha Sắt đại phu tới , ta tin rằng Vương hậu sẽ qua khỏi , ngược lại là ta đang lo lắng về người hạ độc kia , ngươi nói nàng sẽ là ai chứ?” Diệp ĐỈnh hỏi lại Lãnh Liệt , kỳ thật trong lòng mọi người đều cân nhắc , chỉ là không có chứng cớ , cũng không thể mặt vạch trực tiếp được .

Giai Lạc hỗ trợ cởi áo Vũ Hàm , Mộ Nguyệt đối với y lý không thể xem là uyên thâm, nhưng so với đám thái y đàn bà ngoài kia đương nhiên là hơn nhiều.

Ngân châm chậm rãi kích thích lên huyệt vị của nàng , tạm thời bảo vệ tâm mạch của nàng , đem độc tốc tích tụ lại , cố gắng không để độc tố lan ra ,để tranh thủ thêm nhiều thời gian .

Có người lo thì nhất định có người vui mừng , Hưng Khánh Cung luôn có người đang âm thầm giám thị , đặc biệt là nhất cử nhất động của Hân Vũ , đều bị người nào đó xiết chặt trong tầm mắt , khi Hòa Thái rời khỏi phòng bếp nhỏ , có người liền lặng lẽ đi vào ..

“Nương nương , đã dựa theo sự phân phó của người tiêu hủy cọng lông chim kia , tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện ra là người của chúng ta đã hạ thủ !” Cung nữ đóng chặt cửa lại , khẽ nói nhỏ bên tai nàng .

Nữ tử che mặt cười , trong mắt hoàn toàn là một vẻ tính tế , mặc cho ai nghĩ cũng không thể tra ra độc trong canh gừng kia là người của nàng làm , nhưng ông trời vẫn không cho nàng được như ý nguyện , tiện nữ nhân kia vẫn tránh được một kiếp.

Uông Vũ Hàm vẫn hôn mê chưa tỉnh , Nguyệt Hoa cung đèn đuốc luôn sáng trưng , tất cả mọi người luôn ở bên cạnh nàng , Hình Ngạo Thiên một khắc cũng không rời khỏi bên giường của nàng , Hân Vũ nhìn thấy cảnh này , trong lòng không kim được đau lòng .

Thiên Diệp quốc , Độc Cô Thác vừa thu được bồ câu đưa tin của Diệp Đỉnh truyền về , nhìn thấy dây tơ đỏ cầu cứu trên tín hàm , mày không khỏi níu lại , rốt cuộc là việc gì nghiêm trọng ?

Cởi bỏ giây tơ đỏ quấn quanh tín hàm , lúc Độc Cô Thác đọc được nội dung bên trong thì trong lòng như có cây kim đâm thật sâu vào tim hắn , Vũ Hàm trúng độc ,hiện tại đang hôn mê bất tỉnh , Hình Ngạo Thiên chết tiệt , lại dám để Vũ Hàm bị thương .

Nắm chặt quyền , lập tức sai người gọi Nam Cung Mặc , Nam Cung Mặc vội vã đến , sau khi độc được nội dung trên thư không nói nhiều lời , cho hắn một ánh mắt yên tâm ,để hắn có thể an lòng đi mang Vũ Hàm của hắn quay về.

Chương 102 : Vũ Hàm , chờ ta !

“Thác … Thác …” Gần như mỗi đêm Mộ Nguyệt đều ở đây dùng châm khống chế độc tố trong cơ thể nàng , vừa mới gỡ châm xuống , Uông Vũ Hàm liền bắt đầu mơ màng khẽ gọi .

Giai Lạc nghe được thanh âm yếu ớt của nàng , cuống quít leo lên giường giữ chặt lấy tay nàng , lo lắng hô : “Vũ Hàm … Vũ Hàm , ngươi nhìn ta , ta là Giai Lạc , ta là Giai Lạc , Vương thượng nhận được thư sắp tới rồi , ngươi phải chịu đứng !”

“Thác … Ta lạnh quá… Lạnh quá …” Uông Vũ Hàm dường như không nghe được tiếng gọi của Giai Lạc , chỉ lầm bẩm một mình . Hình Ngạo Thiên vừa đến , chợt nghe tiếng gọi của nàng , cho dù hắn không phải Độc Cô Thác , nhưng vẫn hi vọng mình cho thể cho nàng một chút ám áp .

Tiến lên ngồi ở bên giường ,nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực , kéo cao chăn bao bọc lấy nàng , bàn tay to nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng , có lẽ là bởi vì trúng độc nên toàn thân nàng đều lạnh như băng : “Giai Lạc , bảo người lấy thêm chăn lông , đưa vào trong phòng một lò sưởi , để phòng ấm lên .”

Phong Thành quốc ở phương Bắc , thời tiết tự nhiên sẽ lạnh hơn so với Thiên Diệp quốc ở phương nam , bây giờ còn là mùa thu , nhưng đã cảm thấy được cái rét lạnh của mùa đông , đặc biệt là nhiệt độ về tối sẽ xuống thấp hơn , điều này cũng khó trách khiến Hân Vũ cũng cảm lạnh.

Giai Lạc lập tức phân phó người đi làm . Đêm qua Hân Vũ uống thuốc , trong lúc mơ màng đang ngủ nghe được thanh âm của Hình Ngạo Thiên mới giật mình tỉnh lại , nhìn thấy Ngạo Thiêm ôm chặt học tỷ , trong nháy mắt tâm đau như bị xé rách.

“Ngạo thiên , tỷ tỷ thế nào , có đỡ nhiều hay không ?” Cố nén đau trong lòng , Hân Vũ gắng gượng đi tới bên giường , nhìn thấy mặt Uông Vũ Hàm không có chút huyết sắc nào ,lo lắng hỏi.

Hình Ngạo Thiên lắc đầu ,áy náy nói : “Vẫn như cũ , thân thể còn lạnh hơn trước , xem ra độc tố cũng chỉ có thể khống chế được vài ngày , hi vọng Độc Cô Thác có thể tới tìm cách cứu Vũ Hàm.”

Nhìn thấy Hình Ngạo Thiên trong lúc nói chuyện đều chăm chú nhìn học tỷ , nàng hiểu rõ , càng thấy rõ ràng , từ đầu tới cuối , nàng chính là bóng dáng của học tỷ , là vật phẩm thay thế học tỷ, trong lòng Ngạo Thiên , vĩnh viễn đều chỉ có thể là học tỷ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hân Vũ , sắc mặt của nàng cũng cực kém , nghĩ đến nàng bây giờ còn đang bệnh , chìa một bàn tay kề lên trán nàng ,nói: “Để Hải Đại Phú quay về Hưng Khánh cung với nàng đi , nàng còn đang bệnh , không thể chịu vất vả , Vũ Hàm không rời khỏi ta được, ta phải ở lại đây trông coi nàng .”

Lời của hắn khiến Hân Vũ không biết trả lời như thế nào , chẳng lẽ chỉ có học tỷ cần hắn sao ?Nàng ở trong lòng hắn coi là gì ? Cũng dúng , nàng chỉ là một bóng dáng , bóng dáng sao còn có thể cần người chăm sóc chứ?

Gật đầu , Hân Vũ không nói câu nào liền yên lặng rời khỏi Nguyệt Hoa cung , Giai lạc nhìn thấy bóng lưng cô đơn của nàng , đem chăn lông đáp lên người Vũ Hàm , do dự một hồi , vẫn là quyết định nói rõ : “Vương huynh , ngươi đối với Hân Vũ hình như không tốt lắm đâu ? Ngươi đừng quên , Hân Vũ cũng bị bệnh , mà ngươi lại ở bên chăm sóc Vũ Hàm , Vũ Hàm là Thiên Diệp Vương hậu , không phải Vương hậu của ngươi , Hân Vũ mới là nữ nhân của ngươi , ngươi phải phân biệt rõ ràng đấy .”

“Đủ rồi – hiện tại đừng tranh luận điều đó , ta tin rằng Hân Vũ sẽ hiểu được tâm ý của ta đối với nàng như thế nào , điều này không cần muội quan tâm!” Hình Ngạo thiên bất mãn rống lên một câu với nàng sau đó không buồn nhắc lại.

Trong Nghi Lan cung , Lam Cẩm Nhi suy đi nghĩ lại cũng không thông , rốt cuộc là ai hạ độc , nàng đúng thực là muốn độc chết con tiện nhân kia , nhưng lần này nàng còn chưa kịp xuống tay thì đã có người kìm không được , có điều lần này trúng độc lại là Thiên Diệp Vương hậu , phiền toái có thể to lắm , thật không biết đó là ý định của người nọ hay là đánh bậy đánh bạ để Thiên Diệp Vương hậu gặp tai ương , thật là đồ ngu xuẩn.

Một khi Thiên Diệp Vương hậu  xảy ra chuyện ở Phong Thành quốc ,Thiên Diệp là đại quốc rộng lớn , mà nghe đồn Thiên Diệp Vương thực cực kỳ yêu thương Vương hậu này , tình nguyện vì nàng mà buông tha cho giang sơn , thậm chí còn hi sinh chính bản thân mình , nàng cũng có được lòng dân Thiên Diệp , nếu thực sự xảy ra sự cố , chỉ sợ Phong Thành quốc còn khó giữ được, chứ đừng nói tới tranh đoạt hậu cung đâu ?

Lục Kiều từ từ đi tới phía sau nàng ,thấy nàng còn trầm tư vì vấn đề kia , không kìm được mở miệng hỏi một câu : ‘Nương nương , người nghĩ xem người nào có thể xuống tay trước cả chúng ta chứ?”

Mắt liếc Lục Kiều , nhìn chính mình trong gương đồng , nói : “Ngươi là người đi theo bổn cung mà vậy sao , chẳng lẽ chút tiểu xảo này cũng không nhìn ra được ?”

Lam Cẩm Nhi đứng lên , Lục Kiều lập tức dắt nàng tới bên cửa số : “Hậu cung của Vương thượng trừ Vương hậu đã mất , phóng nhãn nhìn laị , người có thực lực nhất còn có thể là ai , hai ả Tuyết Cơ cùng Bạch Linh Lan kia , cũng không phải là đèn đã cạn dầu , chuyện lần này , nhất định chính là một trong hai ả làm , muốn độc chết Đỗ Hân Vũ , rồi giá họa cho bổn cung , thực hảo tâm mà!”

“Nương nương , vậy người không phải rất nguy hiểm sao ?” Lục Kiều nghe nàng phân tích như vậy , đúng thực , hai nàng hiện giờ là quý vị tần phi , chỉ cần đem hai chướng ngại vật trước mắt bỏ đi thì tiền đố trước mắt liền bằng phẳng.”

“Sợ cái gì ?Đừng quên cha ta là tả tướng , hơn nữa , cho dù Vương thương tin là ta làm nhưng trong tay Vương thượng không có chứng cứ , hắn sẽ không đến làm khó ta , nếu không , sự việc xảy ra đã hai ngày sao còn không thấy người tới bắt ta ?” Lam Cẩm Nhi đã sớm nhìn rõ ván cờ này , mặc kệ là chuyện của nàng , màng cũng sẽ không tự mình rước lấy mùi tanh vào người.

Liên tục ba ngày , Mộ Nguyệt đều bày châm bức độc cho Vũ Hàm ,nhưng đều là vô ích , thấy thân thể nàng suy yếu từng ngày , Hình Ngạo thiên bất đắc dĩ dựa ngồi vào một bên , ba ngày ba đêm không chợp mắt , hắn luôn canh giữ bên giường nàng , mỗingày sáng sớm đều thấy Vũ Hàm miệng phun máu tươi mà hôn mê , tim của hắn lại càng níu chặt .

Độc Cô Thác ra lệnh cho Viên Dã vào trong núi đón Kha Sắt , còn bản thân phóng như bay đến Phong Thành , Viên Dã không dám chậm trễ , tìm được Kha Sắt đại phu rồi ngay lập tức dẫn hắn xuống núi tiến về phía Phong Thành quốc.

Lúc chạng vạng tối , Độc Cô Thác cùng vài tên ám vệ chạy trước tới quốc đô Phong Thành , Viên Dã dẫn theo một nhóm ám vệ khác , bởi vì lên núi tìm Kha Sắt cho nên chậm trễ chút thời gian , phỏng chừng phải buổi tối mới đến nơi .

Độc Cô Thác cho dù đã vào Đô thành , khoái mã vẫn không dừng chậm lại tốc độ , một mạch như điên đến Vương Cung Phong Thành , lấy lệnh bài đại biểu cho thân phận của mình từ trên người ra , thị vệ lần đầu tiên nhìn thấy  Thiên Diệp vương , đồng loạt quỳ xuống dập đầu .

Diệp Đỉnh nhận được tín hàm của Vương thượng , vừa tới trước cửa cung liền nhìn thấy Vương thượng đang hỏi thăm chuyện Vương hậu : ‘Vương thượng , cuối cùng người cũng tới , Vương hậu sợ là chịu không được, vừa rồi miệng lại phu ra máu đen.”

“Cái gì —-? Diệp Đỉnh lên ngựa , lập tức dẫn đường !” Diệp Đỉnh cưỡi ngựa của một ám vệ phía sau , lập tức dẫn theo bọn họ chạy một mạch tới Nguyệt Hoa cung .

Chương 103 : Cuối cùng cũng tới

“Vũ Hàm … Vũ Hàm …” Người chưa tới thanh âm mạnh mẽ đã truyền vào , Hân Vũ đứng một bên, nhìn thấy một nam nhân khí phái vương giả tiến vào !

“Tham kiến Vương thượng —-!” Lãnh Liệt lập tức hành lễ ,  nhưng trong mắt hắn dường như không nhìn thấy Lãnh Liệt , trực tiếp đi qua hắn bước thẳng đến trước giường .

Trước giường , Hình Ngạo Thiên vốn đãng chờ đợi ở trong này , Độc Cô Thác nắm chặt vạt áo của hắn , vung quyền lên đánh một cái lên mặt hắn : “Hình Ngạo Thiên , nếu Vũ Hàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn , Độc Cô Thác ta muốn người và cả Phong Thành quốc này chôn cùng!”

Dứt lời liền lập tức vọt tới bên cạnh Vũ Hàm , mười ngày ngắn ngủi không thấy , gặp lại thì Vũ Hàm lại hôn mê bất tỉnh ở trước mắt hắn , còn nhớ ngày  nàng xuất phát , nàng từ cửa sổ lớn tiếng cam đoan với hắn , nàng nhất định sẽ trở lại .

Mới vừa rồi còn hiên ngang mạnh mẽ , tư thế oai hùng , một nam nhân thiết huyết , vậy mà vừa đến bên cạnh học tỷ liền lập tức thay đổi thành một gương mặt khác , Hân Vxu biết đây là trượng phu của học tỷ , là nam nhân nagf yêu nhất , một ngày một đem chạy gấp tới , chỉ vì học tỷ là nữ nhân hắn yêu nhất , học tỷ thật hạnh phúc , nếu có thể đổi lại là mình , tâm cũng cam nguyện , chỉ cầu đổi được một người thực tâm như vậy .

Uông vũ Hàm ở trong cảnh mơ hồ , cảm nhận được hơi ấm quen thuộc , mơ màng mở miệng khẽ lẩm bẩm : ‘Thác … Thác … Chàng ở đâu … ở đâu ?”

“Ta ở đây , Vũ Hàm ta ở đây , đừng sợ , ta tới rồi , sau này ta sẽ không để nàng có cơ hội rời khỏi ta , tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi nửa bước ,  cho dù nàng hận ta không cho nàng xuất cung , ta vẫn sẽ bất chấp!”  Ôm lấy nàng vào trong người , lấy một bình sứ nhỏ từ trong vạt áo , đổ ra một viên thuốc màu đen đưa vào trong miệng nàng .

Giai Lạc đưa lên một ly trà , nhưng Vũ Hàm hoàn toàn không có  tri giác , vẫn làm trà tràn ra , Độc Cô Thác đem số nước trà còn lại ngậm trong miệng , phủ lên môi nàng , đưa từng chút nước trà vào trong miệng để nàng nuốt vào .

Hân Vũ nhìn cử chỉ thân mật của họ rồi nhìn khuôn mặt ứ đọng kia của Ngạo Thiên , nàng biết giờ phút này hắn đang phẫn nộ , bảo hắn nhìn nữ nhân mình yêu cùng với người nam nhân khác thân mật như thế ở trước mặt hắn , là nam nhân đều sẽ không chịu nổi , huống chi là hắn .

“Uống hết rồi , Vương thượng chẳng lẽ chỉ có người tới sao ? Kha Sắt đại phu tại sao không đi cùng người tới đây ?” Diệp Đỉnh thấy cổ họng Vương hậu lên xuống biết vằng chỉ cần Vương thượng vừa đến , Vương hậu sẽ không còn việc gì .

“Ta vừa nhận được tín hàm của ngươi liền lập tức xuất phát , Kha Sắt đại phu do Viên Dã dẫn người lên núi mời , hiện tại cũng sắp đến rồi , chắc hẳn tối hay hoặc sáng sớm mai là tới !” Dộc Cô Thác đáp lại vấn đề của Diệp Đỉnh , nhưng tầm mắt luôn dừng trên mặt Vũ Hàm .

Thời gian qua đi từng chút , viên thuốc đã phát huy tác dụng , thân mình Vũ Hàm bắt đầu đổ mồ hôi , cử động trong lòng Độc Cô Thác , hai mắt hơi hơi mở ra , khoảng khắc nàng nhìn thấy người ôm mình chính là Độc Cô Thác thì cố hết sức mở lớn hai mắt , tưởng rằng mình đang hoa mắt .

“Báo bối , ta tới rồi , đừng sợ  , có ta ở đây , nàng không có việc gì !” Độc Cô Thác cùi đầu khẽ hôn dưới môi nàng , để nàng cảm nhận được sự hiện hữu chân thật của mình .

“Thác … Chàng thật là Thác …?” Uông Vũ Hàm rõ ràng cảm nhận được nụ hôn của hắn , kích động khóc ồ lên , trong ngực hắn gọi tên hắn nhiều lần.

Loading...

Xem tiếp: Chương 104 - 105 - 106

Loading...