61 - anh kìm chế. Thật nực cười. Anh kìm chế cái gì. Thú tính sao. Anh thì cũng chỉ như đám đàn ông kia thôi. Anh có thể nói , hàng trăm hàng nghìn đứa con gái nghe theo nhưng tôi sẽ không bao giờ.
62 Thiên ngồi trước phòng phẫu thuật , cậu không biết đã bao lâu nhưng cánh của kia chưa chịu mở ra và màu đèn cũng chưa chuyển. Bàn tay nắm chặt lấy hai vật.
63 Thực tại Trên người Thiên, chiếc áo sơ mi dính đầy máu. Cậu vẫn vậy , im lặng nhưng đau khổ tột cùng- Lâm Hàn Thiên. Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế ? - Vũ chạy đến.
64 - cậu về đi. Tối nay tôi sẽ ở lại - Vũ ngước mặt lên nhìn Thiên - không ? - cậu về. Nên là như vậy , trông cậu quá mệt mỏi - Băng nhìn Thiên , cô nói - tôi đầu hàng - Vũ nói Cứ như thế , những ngày sau đó cậu luôn ở bên cô và gần như được xem là sống hẳn trong bệnh viện Cuối năm , trường học không có bất cứ thứ gì để phải lo.
65 Cô đã thu âm toàn bộ cuộc nói chuyện với nhỏ ở sân thượng và hồi sáng lại vô tình ghi âm lại nhưng một sự thật không thể thay đổi là cô đã mất niềm tin ở hắn - khốn nạn - Vũ chửi thề - tao sẽ không để cho cô ta sống - Minh Vũ.
66 Đối diện với hắn. Dù hắn có ngồi thì tại sao cậu vẫn cao và vĩ đại đến thế. Rất lâu , cô ngồi nhìn hắn nhưng cậu vẫn không có phản ứng.
67 Sáng. Không khí trong lành. Mi mắt khẽ mở , cô ngồi dậy , tấm chăn lệch xuống sàn. Trên bàn kính phía trước , không còn chiếc laptop đen của ai đó làm cô nhớ để lại trên bàn chỉ là những món ăn được chuẩn bị sẵn , nom ngon mắt song tâm trạng của cô lúc này dường như đã tiêu tan , trái tim thì đang trôi dạt ở một nơi xa xôi nào đó.
68 ' Ngày. . . Tháng. . . Năm. . . "Đau. . . đau. . . Đau. . . Đau. . . Đau. . . Đau. . Phản bội. . Phản bội. . . Phản bội. . . Phản bội. . Chấm dứt.
69 - Hoàng Ngọc Băng Nhi. Bà có nghe tôi nói chuyện nãy giờ không- Băng nhăn mặt - có - vậy thì ít ra cũng phải ngẩng mặt lên nhìn tôi.
70 - em ăn nhé - tùy em Vài phút sau Vũ lick vào trong web của tập đoàn. Cậu chợt lạnh người khi nhìn thấy ảnh của ' mẹ yêu '. Hình như từ khi về nước cậu quên mất một cái gì đó khá quan trọng? Là cái gì nhỉ! Vũ vò đầu bứt tai.
71 Nó sẽ níu giữ cậu. Cậu quay đi. Và tất cả trong lòng cậu đã vỡ vụn Nhưng !! Một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu sững lại. Rồi.
72 Sáng. Bầu trời vẫn đen như mực, âm u như ngày tận thế, trên giường lớn, một mớ hỗn độn, dưới ánh đèn vàng hắt hiu, giữa mớ hỗn độn ngổn ngang, trong vòng tay ấm áp nhất, cô khép hàng mi cong sau một đêm mất ngủ.
73 - như vậy thì tất cả lũ đàn ông sẽ không dám đến gần em vì chúng đã thấy những dấu vết của người đàn ông khác trên người em. Chứng tỏ em đã là của người đàn ông khác - còn anh thì sao.
74 Trong bộ đồ công sở đen bó rất người, cô đứng trước gương, mái tóc dài búi cao tôn thêm vẻ tao nhã và lịch thiệp - Hàn Thiên. Anh thấy ổn chứ - ok.
75 Hai cái đầu chuẩn bị chạm vào nhau, cô tình nhân công sở đang như ở trên 9 tầng mây. Song. Một chiếc bút lao trong không khí, xé tan khoảng không ám muội và hạ cánh an toàn Cốp Chiếc bút đậu vào đầu Thiên làm hai kẻ từ cõi mơ mộng trở về hiện thực.
76 Chiếc taxi vừa dừng lại, cô mau chóng lên xe, bỏ mặc tất cả sau lưng, đích thị là chạy trốn. Nhưng hình như sự chạy trốn này là vô nghĩa.
77 Sáng. Cô khẽ nheo mày, cổ họng khô rát khó chịu, đầu nặng đến nỗi không muốn dậy, song cô vẫn cố ngồi dậy. Căn phòng im lìm, tấm rèm u buồn rủ xuống Cốc.
78 Nắng chiều. Hắt hiu bao trùm lên tất thảy. Mặt trời vừa ló dạng sau những ngày âm u , mệt mỏi. Bên hè phố, trước quán cà phê, cây phong đứng im và bắt đầu rụng những chiếc lá đỏ.
79 Lâm Hàn Thiên quả thực ngày một trở thành một cao thủ. Mà cao thủ theo cô nhận thấy là cao thủ của cao thủ. Có lẽ ông anh Hoàng Minh Vũ của cô dù cao tay đến mấy cũng phải bái phục kẻ nói nhập môn này.
80 Tại sao nói con sói kia lại nói để tránh bị làm phiền. Nguyên nhân sâu xa cũng tại lão quản gia đáng chết kia. Lâm Hàn Thiên đang còn ép buộc vợ yêu thực hiện nghĩa vụ cao cả thì.