21 Giang Túng kiệt sức nằm dưới người Nhạc Liên, cánh tay nhỏ gầy trắng nõn vuốt ve sợi tóc hắn, cong người hôn khuôn mặt chưa khô nước mắt của Nhạc Liên, nghe hắn nói như vậy cảm thấy hết sức buồn cười, nhịn cười nói: “Cũng không tệ lắm, so với lần trước mạnh hơn nhiều.
22 Một tháng ngắn ngủi trôi qua, Giang Túng cùng Nhạc Liên tự mình đi kiểm tra mật ong tiến cung, chưa bao giờ qua tay người khác, còn đích thân mở rương mật kiểm tra thực hư, đợi đến lúc hàng được quan viên lên đường mang về kinh thành mới yên lòng.
23
Chuyện tốt đẹp không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Chuyện cẩu thả của hai thiếu gia Giang Nhạc ở Nghênh Xuân lầu bị huyên náo xôn xao, Nhạc Tam gia giận đến tái xanh cả mặt, không còn mặt mũi tiếp khách, hai vị thúc thúc Giang gia tức đến nổ phổi, Giang Hoành liều mạng ngăn Nhị thúc Tam thúc nên lòng bàn tay kia mới không tát vào mặt Giang Túng.
24 Lời đồn xôn xao, trên phố lan truyền đủ loại tin về hai thiếu gia Giang Nhạc, thật thật giả giả, lưu truyền đến mức càng ngày càng quỷ quái, dựa vào ấn tượng của thế nhân đối với Giang Túng, ba phần bịa chuyện, nói Giang Đại thiếu gia bắt Nhạc Liên, uy hiếp dụ dỗ, làm nhục Nhạc Liên đến mức không còn hình người.
25
Người của quan phủ cũng vừa vặn đến, đồng ý cho những người trong Giang thị tách ra.
“Ở riêng…. ” Thái dương Giang Hoành chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Túng, nhỏ giọng hỏi hắn, “Từ xưa đến nay, chỉ có không hòa thuận, gia cảnh suy tàn mới bỏ ra ngoài, chúng ta không cần mặt mũi nữa sao?”
“Việc đã quấy thành như vậy, mặt mũi đã sớm bị đạp nát rồi.
26
Giang Túng ngại trong sảnh ồn ào, một mình bước lên nhã gian ở lầu hai.
Mụ mụ xô đẩy Trầm Hoan công tử lên lầu, thấp giọng trách cứ: “Không thấy tâm tình Túng gia đang không tốt sao? Đi hầu hạ! Túng gia đã mua đêm đầu tiên của ngươi, đó là phúc khí tu luyện từ kiếp trước của ngươi, đi mau, được hầu hạ khách nhân tướng mạo tốt như vậy, ngươi còn muốn cái gì?”
Trầm Hoan công tử nhận lệnh, khẽ thở dài chậm rãi lên lầu hai.
27
Nhạc Liên đứng lên, chậm rãi hướng Giang Túng đi tới.
Hắn cao hơn, đường viền ngũ quan thêm vài phần cường tráng, bớt đi mấy phần trẻ con, khí tức già giặn thận trọng tản ra.
28
Nhạc Liên cực kỳ kinh ngạc nhìn hắn, đồng tử co rút.
Cánh tay bám chặt vào cổ Nhạc Liên dần dần buông ra, rũ mí mắt nói: “Ngươi…. Kinh ngạc như vậy làm gì, dù gì ngươi cũng không nhớ rõ.
29 Xướng hát Phong Diệp cư nổi danh Cẩn Châu đổi chủ, đại lão bản mới cực kỳ giàu có, khai trương ngày đầu tiên liền phân phó, không xếp tiểu quan theo bảng, mỗi người tự có bản lãnh kiếm tiền.
30
Qủy thần xui khiến, Hầu gia nắm chặt bàn tay, bàn tay mềm mại như tơ lụa của Giang Hoàng bị một bàn tay dày ngạnh cứng rắn nắm lấy.
Giang Hoành vốn sợ hãi, nhất thời không dám vọng động*, yên lặng cúi đầu quỳ.
31
Trên mạn thuyền có chút hỗn loạn, Nhạc Liên vội vã ôm Giang Túng đi vào bên trong thuyền, gõ cửa phòng ngủ của tiên sinh.
Thái độ Nhạc Liên bỗng nhiên cung kính hơn so với khi thấy Hầu gia, thậm chí còn hướng vị đức cao vọng trọng kia cúi thấp đầu: “Vân Hành tiên sinh, ca của ta không thoải mái cho lắm, làm phiền ngài nhìn một chút.
32
Giang Hoành đã bị dọa đến mất hết hồn vía, ôm chặt lấy cổ người vừa ôm hắn, run run nói: “Đa tạ, đa tạ…. Ta có thể tự bước đi. ”
Hai má trắng nõn của tiểu thư sinh kề sát trên cổ, mềm mại bóng loáng, Tùy tiểu Hầu gia vốn định thả hắn xuống dưới, thấy hai chân Giang Hoành run cầm cập, liền trầm mặt, ôm hắn lên xe ngựa của mình.
33
Lúc này, Giang Hoành đang ở nhà chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi Hầu gia.
Buổi tối hôm trước liền dặn dò Hoa Xương chuẩn bị gạo và khuôn đúc mì, sáng sớm trời chưa sáng liền tự mình đi chợ chọn cá tươi, trở về liền vén tay áo lên lao vào phòng bếp, bọn nha hoàn vội vã đứng bên cạnh làm trợ thủ.
34
Giang Túng canh giờ buổi tối không ai canh gác, phái người thân tín bên cạnh đưa thiệp mời, muốn thỉnh Thạch đại gia đến Triều Châu một chuyến.
Dù gì hai người Giang Nhạc cũng là đại kim chủ, chỉ cần thuyền hàng của Giang gia còn chưa rời bến, huynh đệ họ Thạch này bắt buộc phải đến.
35
“Túng ca, cái này có thể giảm bớt được cơn đau đầu. ” Nhạc Liên bưng tới một chén dược, thay hắn xoa xoa huyệt thái dương.
Giang Túng tựa vào đầu giường gần lò sưởi, thổi nguội rồi ngửa đầu uống cạn, cau mày ghét bỏ: “Ngươi thậm chí không bỏ vào chút đường cho ta, thật khổ mệnh, lần tới tự ta nấu.
36
Thuyền hàng Giang gia liên tiếp lên đường, Giang Túng cùng Nhạc Liên ở lại để kiểm hàng hóa.
Nhạc Liên ngồi trên cành cây tựa lưng vào gốc cây thô to, rũ mắt lật sổ sách, thỉnh thoảng tính nhẩm vài thứ, đưa Giang Túng nhìn một chút.
37 Giang Túng nhằm nhoài thông qua khe hở chú ý đến nhất cử nhất động của Nhạc Liên, rón rén trèo xuống cột gỗ, nương theo khe hẹp giữa mạn thuyền và khoang dưới bò vào buồng lái, thuyền phu đã tắt thở nằm trên mặt đất, trên lưng có một vết chém sâu có thể nhìn thấy cả xương, cả cơ thể cơ hồ bị chém đứt thành hai khúc.
38 Giang Túng ngồi bên giường siết chặt tay Nhạc liên, không ngừng hướng người về phía cửa sổ xem lang trung đã tới hay chưa, cánh tay đút nước cho Nhạc Liên run rẩy lạnh cóng.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 40: Bất Đắc Dĩ
40 Giang Túng trả lại đao đã thuê, trong tay còn sót lại 170 đồng, thật không nghĩ tới ngày xưa eo quấn bạc triệu, ngày hôm nay lăn lộn chỉ còn từng này.