Cũng may không có nguy hiểm, cuối cùng thiên kiếp cũng không phủ xuống.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, nếu đã ra khỏi phạm vi bao phủ của kiếp vân, hắn hiển nhiên sẽ không ngây ngốc trì hoãn thời gian. Thanh mang cả người nổi lên, mang theo Vũ Vân Nhi phá không bay về phía chân trời.
Bốn phía vẫn như trước là núi non trùng điệp, không có bao nhiêu thay đổi. Bất quá lúc này vẫn chưa gặp nguy hiểm, thuận lợi bay đi. Bất quá Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không buông lỏng cảnh giác, đem thần thức cường đại toàn bộ thả ra ngoài.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng nóng, nguyên bản trên núi cũng chỉ có một số bụi cây nhỏ. Phảng phất toàn bộ đều bị nướng cháy, ngay cả bầu trời cũng mang một màu đỏ quỷ dị.
Độ nóng như vậy đủ để phàm nhân không chịu được, bất quá thân là người tu tiên, Lâm Hiên hiển nhiên không cần để ý, hộ thể linh quang phát ra một chút cũng đủ để đem nhiệt độ xung quanh ngăn cản.
Rất nhanh đã qua thời gian một chén trà nhỏ, lấy tốc độ của Lâm Hiên thì đã bay gần được trăm dặm đường.
Đất đai phía dưới đã biến thành màu đỏ, hơn nữa còn có trạng thái nóng chảy giống như dung nham. Bầu trời màu đỏ, mây cũng đỏ, không ngừng trở mình cuồng dũng, mơ hồ có tiếng sét truyền ra.
“Sư bá.”
Khuôn mặt xinh xắn của Vũ Vân Nhi biến sắc, không khỏi liên tưởng đến trải nghiệm vừa rồi. Lâm Hiên hiển nhiên tỉnh táo hơn nhiều, đám mấy mặc dù nhìn qua có chút quỷ dị, nhưng lại không giống kiếp vân chút nào. Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói thì có lẽ cũng tính là phiền toái, nhưng đối với thần thông của mình mà nói thì hoàn toàn có thể làm như không thấy.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một mảnh thanh hà bay vút ra, cuồng trướng rồi hóa thành một cơn lốc, đem đám mây thổi bay xa.
Lâm Hiên tiếp tục bay đi.
Bay được một lát thì một ngọn núi xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt.
Nguyên bản núi non bốn phía liên miên trải dài, ngọn núi này cũng không tính là thu hút. Nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ ra một tia vui mừng, đây chính là nơi mình muốn tìm.
Độn quang Lâm Hiên chậm lại rồi ngừng hẳn.
Tục ngữ nói thương hải tang điền, mặc dù cách thời thượng cổ tu sĩ độ kiếp không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm,vẻ bề ngoài nơi này đã sớm hoàn toàn thay đổi, nhưng cửu tiểu thiên kiếp không phải là chuyện đùa, Lâm Hiên ở chỗ này vẫn như trước tìm được một số đầu mối.
Hẳn chính là nơi này không sai!
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại, đem thần thức thả ra tìm tòi ở vùng gần đó.
“Thiếu gia, người còn muốn tìm cái gì, nếu vị tiền bối kia độ kiếp thất bại thì bảo vật hẳn sẽ bị phá hủy, không còn lưu lại gì.” Tiếng Nguyệt nhi có chút tò mò truyền vào tai.
“Cái này không nhất định, mặc dù đối mặt với thiên kiếp, vị cổ tu tiền bối này khẳng định sẽ dốc hết thần thông, nhưng không nhất định tất cả bảo vật đều bị phá hủy.” Lâm Hiên lắc đầu: “Theo ta đoán thì nhiều nhất cũng chỉ phá hủy chín phần, còn vài món sẽ lưu lại, huống chi cho dù thật sự tất cả đều bị phá hủy, nhưng bảo vật của tu sĩ Ly Hợp Kỳ vẫn còn tàn phiến ở gần đó, cũng có nhiều chỗ hữu dụng.”
“Ừm” Nguyệt nhi gật đầu, ngẫm thấy thiếu gia nói cũng có lý, cũng không phải bất cứ bảo vật nào cũng thích hợp dùng để độ kiếp. Có một số pháp bảo, mặc dù uy lực bình thường không nhỏ, nhưng lúc đối mặt với thiên kiếp lại không có chút hữu dụng, loại bảo vật này có khả năng không bị tổn hại.
Mặc dù trong lòng tiểu nha đầu còn chút nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không mở miệng quấy rầy thiếu gia nữa.
Lâm Hiên tập trung thần niệm tìm tòi cẩn thận phạm vi hơn mười dặm, mặc kệ là pháp bảo hay tàn phiến thì hẳn là chỉ rơi trong phạm vi này.
Đảo mắt đã trôi qua thời gian một chén trà nhỏ.
Sắc mặt Lâm Hiên chợt lộ ra vẻ vui mừng.
Tay áo run lên, hơn mười đạo kiếm khí màu xanh giống như cá bắn ra, sau đó tăng vợt lên hơn mười trượng, hung hăng chém về phía trước.
Ầm….
Đối mặt với kiếm khí của Lâm Hiên, nham thạch cứng rắn bị chém như đậu hủ. Tiếp theo bùn đất màu đỏ cũng bị phá ra, một động phủ hiện ra.
Rất nhanh trên sườn núi đã được Lâm Hiên mở ra một cái động lớn.
Vũ Vân Nhi tò mò nhìn, lấy thần thức của nàng thì căn bản không phát hiện được bảo vật ẩn sâu trong núi.
Một lát sau, nương theo ánh sáng tiến vào, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, tay áo run lên, kiếm khí màu xanh liền biến mất không thấy bóng dáng.
Sau đó Lâm Hiêngiơ tay chộp vào hư không.
Linh quang màu xanh hiện lên, ngưng tụ thành một cái trảo hơn mười trượng, hung hăng xuyên vào sơn động.
Phốc phốc phốc….
Đá vụ rơi như mưa, thông qua thần thức, Lâm Hiên rõ ràng cảm giác được đã nắm được vật gì, bất quá nó lại thập phần có linh tính, muốn giãy dụa từ thoát khỏi cự trảo.
Lâm Hiên không nhưng không sợ mà còn lấy làm đó mừng, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn như cũ có thể bảo trì được linh tính, không cần phải nói, khẳng định không phải là bảo vật tầm thường.
Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không buông tha, hai tay nắm chặt, đem pháp lực rót vào nhiều hơn, sau đó thanh quang chợt lóe, cự trảo đã thu trở về.
Cái hắn cầm chính là một thanh kiếm gãy, ngoại trừ tay cầm còn nguyên vẹn thì mũi kiếm chỉ còn lại không đầy nửa thước, hơn nữa trên thân kiếm cũng có đầy vết nứt, làm cho người ta cảm giác phảng phất tùy thời đều có thể vỡ tan.
Nhưng chỉ một thanh kiếm gãy như vậy mà khiến Lâm Hiên nắm giữ lại rất khó khăn, hơn nữa đây là dưới tình huống mất đi chủ nhân.
Khó có thể tưởng tượng năm đó thanh kiếm này lúc nguyên vẹn, do một lão quái vật Ly Hợp Kỳ sử dụng thì uy lực sẽ kinh người đến cỡ nào.
Ánh mắt Lâm Hiên đã hoàn toàn bị bảo vật đó hấp dẫn.
Ngoắc một cái, quái trảo hóa thành một đạo thanh hà vây lấy thanh kiếm, rồi bay tới trong tay hắn.
Cầm kiếm vào tay, Lâm Hiên càng cảm thấy nó thập phần linh tính, giống như một con rắn muốn giãy thoát từ bàn tay. Lâm Hiên tự nhiên sẽ không buông tha, hít vào một hơi, thật vất vả mới đè nó không còn di động nữa.
Lâm Hiên đem kiếm đặt trước mắt, cẩn thận quan sát.
Mặc dù kiến thức của hắn uyên bác nhưng lại không nhận ra thanh kiếm này dùng tài liệu gì luyện chế, nửa điểm cũng không.
“Nguyệt nhi, ngươi có biết nó không?”
“Xin lỗi, thiếu gia, tiểu tỳ cũng không rõ lắm.” Nguyệt nhi lắc đầu, loại tài liệu này rất kỳ lạ, đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng không nghe nói qua.
Lâm Hiên duỗi ngón tay ra búng một phát, nhất thời một thanh âm rất cổ xưa phát ra, đừng nhìn trên thân kiếm đầy vết nứt mà xem thường, bên trong vô cùng cứng rắn.
Lâm Hiên mặc dù chưa thử qua, nhưng bằng cảm giác, hắn nhận thấy cho dù là Thanh Hỏa Kiếm hoặc Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng không có cách phá vỡ thanh tàn kiếm này.
Đến tột cùng là bảo vật gì?
Trong lòng Lâm Hiên cảm thấy nghi hoặc, mặc dù hắn chưa nhìn thấy thần thông của tu sĩ Ly Hợp Kỳ, nhưng bổn mạng pháp bảo hẳn là không có nghịch thiên như vậy chứ.
Thứ này nên nói thế nào nhỉ, căn bản không giống như pháp bảo bình thường.
Lâm Hiên trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, hắn dùng tay nắm chặt, thử rót pháp lực vào trong.
Nhưng lại không có hiệu quả, đoạn kiếm này linh tính thập phần, mình căn bản không có cách sử dụng.
Điều này càng thêm chứng minh rằng nó không phải là cổ bảo.
Phải biết rằng, cho dù là bổn mạng bảo vật, không cần chủ nhân xóa đi ấn ký, chỉ cần mình rót pháp lực vào thì cũng có thể sử dụng, sẽ không giống như hiện tại nữa điểm phản ứng cũng không có.
Bất quá Lâm Hiên cũng không nổi giận, thứ ấy sau này có thể từ từ nghiên cứu, bất quá chỉ cần biết nó không phải bảo vật tầm thường là được.
Lâm Hiên vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, một cái hộp dài một thước hiện lên trước mắt.
Lâm Hiên đem tàn kiếm đặt vào trong, lại dán thêm mấy tấm phù lục cấm chế rồi mới cảm thấy mỹ mãn cất đi.
Tiếp theo hắn nhắm hai mắt lại, tiếp tục đem thần thức cường đại thả ra, nếu đã tìm đúng nơi thì khẳng định sẽ không chỉ có một thanh tàn kiếm này.
Trên mặt Vũ Vân Nhi toát ra một tia hâm mộ, tự nhiên nàng cũng biết bằng vào tu vi của mình, thật sự không thể hưởng dụng pháp bảo của lão quái Ly Hợp Kỳ.
Làm ngươi nên thức thời, nếu như không gặp sư bá thì mình đã sớm chết, nghĩ như vậy nên Vũ Vân Nhi cũng đem lòng tham trong lòng buông bỏ. Tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, điều tức khôi phục pháp lực.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Lâm Hiên nhíu mày, kiếm khí màu xanh lần nữa xuất ra, bất quá mục tiêu lần này lại là tận phía sâu trong hang động.
Quá trình đào bới cũng không có gì hay để nói.
Lần này Lâm Hiên cũng tìm được một pháp bảo tàn phiến.
Đó là một hợp kim màu vàng nhạt, không ra hình thù gì cả, Lâm Hiên cũng không nhìn ra nó thuộc về bảo vật gì.
Nhưng khác với tàn kiếm kia, pháp bảo tàn phiến này đã sớm mất đi linh tính, bất quá bản thân nó vẫn là một loại tài liệu tu tiên cực kỳ trân quý.
Lâm Hiên cầm chơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục thả thần thức ra tìm kiếm.
Sau khi phát hiện mục tiêu thì bắt đầu đào móc.
Bất tri bất giác đã qua nửa ngày.
Ngoại trừ thanh tàn kiếm kia thì Lâm Hiên tổng cộng chiếm được bảy tám mảnh pháp bảo nhỏ.
Trong đó, Lâm Hiên ngoại trừ nhận ra một cái là dùng vạn năm lôi tinh đồng chế tạo, những loại tài liệu còn lại hơn phân nửa là không có cách nhận ra.
Bất quá cũng làm cho hắn rất cao hứng.
Nên biết, vạn năm lôi tinh đồng mặc dù chưa tuyệt tích, nhưng tại nhân giới ngày nay đã ít lại còn ít hơn, trừ phi có cơ duyên lớn nếu không căn bản không thể có được.
Đây là tài liệu cực tốt để luyện chế pháp bảo lôi thuộc tính, nghe nói tại giao dịch hội dưới lòng đất từng dẫn tới sự đấu đá của hai vị tu sĩ Nguyên Anh, vì thế có thể thấy được giá trị của nó.
Tài liệu lôi thuộc tính, bởi vì duyên cớ công pháp nên Lâm Hiên hơn phân nửa là không cần, bất quá có thể mang đi đổi những vật quý giá khác.
Những khối pháp bảo tàn phiến khác, mặc dù tạm thời Lâm Hiên không nhận ra, nhưng dựa theo suy đoán thì độ trân quý hẳn cũng tương tự vạn năm lôi tinh đồng.
Lúc này mặc dù tầm bảo khổ cực, nhưng thu hoạch cũng không tệ.
Bất quá Lâm Hiên để ý chính là thanh đoản kiếm này.
Nhìn pháp bảo tàn phiến mất đi linh tính, lại xem một chút kiếm này thì sẽ vô cùng rõ ràng.
“Nguyệt nhi, ngươi có chú ý tới một điểm không…..” Lợi dụng liên lạc thần thức, môi Lâm Hiên bất động nhưng trong đầu lại chậm rãi nói chuyện.
Hiện tại Nguyệt nhi khác với quá khứ, rất thích dùng đầu óc, cho nên Lâm Hiên có thói quen thương lượng với nàng.
“Cái gì?” Tiểu nha đầu vẫn chưa phát hiện có gì không ổn.
“Không phải là không ổn, mà là trên pháp bảo tàn phiến cũng có giữ lại một chút linh lực ba động, nhất là chỗ bị vỡ, rõ ràng giống như công kích của kiếp vân mà vừa rồi ta đã trải nghiệm.”
“Điều này thì có gì kỳ quái, những pháp bảo đó đều là bị thiên kiếp phá hủy mà.” Trong đầu Nguyệt nhi đầy mơ hồ.
“Nhưng thanh đoạn kiếm này mặc dù cũng có khí tức thiên kiếp, nhưng lại chủ yếu tập trung ở bên ngoài, chỗ vỡ ngược lại rất ảm đạm.” Lâm Hiên quan sát cẩn thận, chậm rãi mở miệng nói.
“Điểm này tiểu tỳ không chú ý đến.” Nguyệt nhi hơi nhíu đôi mi thanh tú: “Ý của thiếu gia là…..”
“Không sai, ta hoài nghi kiếm này nguyên bản là do bị chặt đứt, vết thương trên mặt không phải là do thiên kiếp tạo thành.” Lâm Hiên nói từng chữ một.
Nguyệt nhi trừng to đôi mắt, nếu thật sự như thiếu gia đoán thì trước khi độ kiếp kiếm này đã bị phá hủy, như vậy so với dự đoán của mình còn muốn quý giá hơn nhiều.
Dù sao tại trong thiên kiếp, ngay cả bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Ly Hợp Kỳ cũng bị phá hủy, nhưng thanh tàn kiếm này vẫn như trước thập phần linh tính, những loại bảo vật như thế này ở thượng giới cũng không nhiều lắm.
Nghĩ đến điều này, lấy sự khôn ngoan của Lâm Hiên cũng không khỏi kích động, lúc này trải qua khổ cực thật đúng là giá trị.
Lâm Hiên tiếp tục thả thần thức ra cẩn thận tìm kiếm, hắn không muốn bỏ qua bất cứ bảo vật gì.
Nhưng lần này lại không có thu hoạch, tựa hồ bảo vật rơi rớt ở gần đó cũng chỉ có như vậy.
Lâm Hiên một phen suy tư, đem thần thức mở rộng ra phạm vi gấp đôi.
Mặc dù dựa theo lẽ thường suy đoán, phạm vi kiếp vân bao trùm sẽ không lớn lắm, bảo vật hẳn chỉ rơi trong vòng hơn mười dặm, nhưng cũng có những tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Nếu đã như vậy thì Lâm Hiên hiển nhiên muốn tìm kiếm thật cẩn thận.
Không phát hiện được gì.
Lâm Hiên tiếp tục đem thần thức tán ra xung quanh.
Cứ như vậy, sau vài lần thì thần thức đã bao phủ phạm vi bảy, tám mươi dặm. Mặc dù còn có thể tiếp tục mở rộng, nhưng chắc cũng không có ý nghĩa. Bảo vật tàn phiến vô luận thế nào cũng không có khả năng rơi xa như vậy.
Lâm Hiên lắc đầu, đang muốn thu hồi thần niệm về thì đột nhiên nháy mắt, hắn hướng thần thức tập trung vào một chỗ.
Nửa ngày sau, lúc hắn mở mắt ra thì trên mặt lại mang theo vài phần cổ quái.
“Thiếu gia, lại phát hiện ra bảo vật gì à?” Nguyệt nhi vui mừng lẫn sợ hãi mở miệng, đối với tiểu nha đầu mà nói thì bảo vật thiếu gia càng nhiều càng tốt.
“Không phải là bảo vật, mà là một thứ rất thú vị nào đó.” Lâm Hiên thì thào tự nói, vừa như giải thích cho Nguyệt nhi, lại vừa như nói cho chính mình nghe.
“Thứ khác, thú vị gì đó, vậy là cái gì?” Nguyệt nhi cái khác không nói, nhưng lòng hiếu kỳ lại là số một, trên mặt hiện lên vẻ mong chờ: “Thiếu gia, nói cho ta biết đi.”
“Bây giờ chưa rõ lắm, muốn biết thì đến nơi nhìn sẽ rõ.”
Khóe miệng Lâm Hiên toát ra vẻ tươi cười, cái này cũng không phải hắn cố ý thừa nước đục thả câu, dù sao cái nhìn thấy chỉ là thần thức mà thôi. Rốt cuộc ẩn dấu vật quan trọng gì thì hiện tại hắn không rõ lắm.
Lâm Hiên nói xong thì nhìn thoáng qua phía dưới chỗ Vũ Vân Nhi đang ngồi, thân hình hắn chợt lóe đã đi đến bên cạnh nàng.
“Sư bá!”
Thiếu nữ vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, tại nơi này nàng hiển nhiên không dám làm đại chu thiên tuần hoàn, chỉ là điều tức khôi phục thần niệm tiêu hao và pháp lực. Mà loại tìn hình này tùy thời có thể chấm dứt, không cần lo lắng có tác dụng phụ.
Lâm Hiên cũng không nói nhiều, chỉ tay về phía trước rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Vũ Vân Nhi đầu tiên là ngẩn ngơ, theo sau lại gắt gao bám theo, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Mới vừa rồi không phải sư bá đã tìm được chỗ cổ tu sĩ độ kiếp sao, chẳng lẽ sư bá còn có phát hiện khác?
Đương nhiên nàng không dám lắm lời, tại chỗ quỷ dị này, có thể sống sót đã là may rồi, cái mình muốn làm chỉ là theo sát vị Lâm sư bá này.
Đây là sự lựa chọn chính xác của thiếu nữ này.
Mà bên kia.
Ầm ầm!
Pháp lực phiên dũng, linh quang lóe ra, pháp bảo trên bầu trời như giao long, năm vị tu sĩ Nguyên Anh liên thủ, thanh thế tự nhiên không phải chuyện đùa. Đương nhiên phương pháp bài trừ ảo trận của bọn họ vẫn có chút ngu ngốc.
Bất quá sau khi liên tục oanh kích gần hai canh giờ, rốt cục cũng có hiệu quả.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài vết nứt, phảng phất như đồ sứ bị đánh vỡ.
Bất quá bầu trời lại hiện ra vài phần quỷ dị.
Trên mặt Thông Tuệ đại sư hiện ra vẻ vui mừng: “Chư vị đạo hữu, mọi người hãy tăng thêm uy lực, ảo trận này chịu không nổi, săp hỏng rồi.”
“Được.”
Vẻ mặt mấy người khác cũng không sai biệt lắm, lúc này không cần giấu diếm, đều đem càng nhiều pháp lực rót vào trong bảo vật.
Trong đó uy lực lớn nhất vẫn là Bàn Long Trượng của Thông Tuệ hòa thượng, biến thành một giao long màu đỏ, thân dài chừng hơn mười trượng, trảo sắc răng nhọn, trong miệng phun ra hỏa cầu uy lực thật lớn.
Thần thông của phụ nhân cũng không kém, dùng chính là quải trượng đầu rồng, mặc dù không có biến hóa nhưng ngay chỗ đầu rồng cũng phảng phất như sống lại, hé miệng phun ra lôi hỏa màu đen.
Về phần hồng phát lão giả cùng trung niên nhân cao ngạo kia cũng xuất ra bảo vật.
Điền Tiểu Kiếm thâm tàng bất lộ, không đem U Minh Toái Tâm Kiếm lấy ra, bất quá pháp bảo hắn sử dụng cũng có uy lực không nhỏ.
Giờ phút này nó phóng to như một căn phòng, thanh thế có chút kinh người, có thể nói so với Bàn Long Trượng của Thông Tuệ lớn hơn một chút.
Nhưng trong mắt mọi người lại toát ra vẻ khinh thường, pháp bảo này chuyên về hình dáng, uy lực mặc dù không nhỏ nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, tốc độ quá chậm, rất ít có tu sĩ cấp cao thích dùng. Dù sao cũng không có ích, ngược lại còn tiêu hao pháp lực không công.
Người ta đều nói, biết danh không bằng gặp mặt, vị thiếu chủ Ly Dược Cung này hóa ra lại là một nhân vật thích hào nhoáng.
Người trẻ tuổi đúng là không thể tạo thành uy hiếp gì.
Thu vẻ mặt mấy người kia vào mắt, Điền Tiểu Kiếm không thèm để ý, tiếp tục dùng pháp bảo ngốc nghếch ném lên phía trước.
Vết nứt ra càng lúc càng nhiều.
Nguyên bản chỉ có mấy cái, giờ phút này lại lan rộng như một mạng nhện, cả bầu trời truyền đến những âm thanh ca sát, làm cho người ta không thoải mái, phảng phất như có vật màu đen gì đó rơi xuống.
Chỉ một lát sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, cả không gian run rẩy, nhất là mặt đất lại càng chấn động vô cùng. Nếu như người bình thường nhất định đã ngã xuống, nhưng mấy lão quái vật Nguyên Anh Kỳ kia hiển nhiên không để ý.
Bầu trời đã hoàn toàn bị mở tung, mà ngoại trừ bầu trời, những cảnh vật màu đen khác như hòn đá, cây cối, cỏ dại, kể cả ngọn núi, tất cả đều hóa thành cát. Mặt biển giống như một bức tranh bị đập vỡ, cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.
Điền Tiểu Kiếm chờ cho những người khác hao hết sức của chín trâu hai hổ mới tham gia bài trừ ảo trận. Mà ở một chỗ khác, Lâm Hiên đã đi tới trước một ngọn núi.
Ngọn núi này cao không hơn trăm trượng, có chút thấp, kỳ thật chỉ là một nhánh mở rộng của dãy núi, không hề thu hút ánh mắt.
Nhiệt độ nơi này thấp hơn một chút, bất quá thực vật vẫn như trước vô cùng thưa thớt, ngoại trừ vào ngọn gió nóng thổi qua thì thậm chí không hề cảm giác được một chút linh lực ba động.
“Thiếu gia, chúng ta tới đây làm gì?”
Vũ Vân Nhi mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng, bất quá Nguyệt nhi thì không như vậy, nha đầu kia tự nhiên là nghĩ gì nói nấy, chủ tớ cũng không cố kỵ.
Lâm Hiên cười cười nhưng lại không giải thích gì, chậm rãi giơ tay phải bắn ra một đạo kiếm quang, hung hăng trảm vào một chỗ hư không phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ truyền vào tai, nơi đó vốn không có thứ gì lại quỷ dị hiện lên một đạo hoàng quang, đem kiếm quang của Lâm Hiên tiêu diệt.
“Trận pháp!”
Lúc này đây đừng nói là nha đầu Nguyệt nhi, ngay cả Vũ Vân Nhi cũng nhìn ra có điều không ổn. Nơi núi rừng hoang vu này tại sao lại có trận pháp, hơn nữa lại không hề tầm thường.
“Làm sao ta biết được, bất quá có trận pháp bảo vệ nghiêm ngặt thế này thì chắc là có bí mật không muốn người ta phát hiện.” Lâm Hiên nhếch miệng cười, nếu như mình suy đoán không sai thì hẳn là có liên quan tới việc độ kiếp của lão quái vật Ly Hợp Kỳ kia.
Tuy rằng mừng rỡ, nhưng Lâm Hiên dù sao cũng hơn xa người bình thường, rất nhanh liền tỉnh táo lại, mặc kệ là có bí mật gì, việc cấp bách chính là bài trừ trận pháp này.
Tay áo phất một cái, vài đạo kiếm khí bay vút ra.
Đương nhiên Lâm Hiên không nghĩ có thể dừng cường lực bài trừ, làm như vậy không khác gì ngu ngốc, vừa hao khí vừa hao lực, không tới vạn bất đắc dĩ thì Lâm Hiên sẽ không làm cu li.
Hoàng quang chợt lóe, kiếm quang lại một lần nữa bị ngăn cản.
Mà Lâm Hiên đã sớm đoán trước, liền thả ra thần niệm cường đại, linh lực dồn về hai mắt.
“Thiếu gia, có phát hiện gì không?”
“Là trận pháp thổ thuộc tính!”
Lâm Hiên thở dài, khẽ nhíu mày, trong ngũ hành cấm chế thì phòng ngự cực mạnh chính là thổ thuộc tính. Cái này thật sự có chút khó giải quyết, trừ phi có thể tìm ra nhược điểm của trận pháp, nếu không thì không thể một hai ngày có thể bài trừ được.
Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, một vật cổ quái bị hắn lấy ra.
Nhìn qua có vẻ giống như trận kỳ, nhưng chung quy lại là một bộ khí cụ bày trận, cho dù đơn giản nhất như trận kỳ thì cũng cần phải có trận bàn phối hợp.
Lâm Hiên chỉ cần xuất ra một cây trận kỳ, việc này có vẻ quỷ dị.
Một đạo pháp quyết được đánh ra, đem bảo vật xuất ra ngoài.
Lâm Hiên cũng không xa lạ đối với trận pháp, trong Tuyền Ki Tâm Đắc, hắn cơ hồ đã nghiên cứu thấu triệt, nhưng cuối cùng vật đó cũng không đuocjw coi là sách trận pháp tốt. Trước kia còn có thể sử dụng, nhưng sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh thì dần dần mất đi tác dụng, dù sao thứu đó đối với mấy lão quái vật thì có vẻ quá ngây thơ.
Nguyên bản tại Luyện Tâm Lộ, Lâm Hiên đã tìm được một quyển trận pháp không tệ, cũng là do cổ tu sĩ truyền thừa lại, những kiến thức bên trong tạm thời không nói đến, chỉ riêng phục hợp chi trận đã có uy lực vô cùng.
Nhưng tục ngữ nói một người không thể tham nhiều việc, Lâm Hiên bởi vì có Lam Sắc Tinh Hải, tu luyện vượt xa tu sĩ cùng cấp nên hắn cũng không dám tùy ý lãng phí thời gian. Bình thường tu luyện rất khắc khổ, nên thời gian nghiên cứu trận thư cũng không có nhiều.
Bất quá hắn chỉ đọc sơ mà thôi, nếu không thì trận pháp này có lẽ sẽ không làm khó được hắn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Lâm Hiên đối với trận pháp vẫn là có nghiên cứu nhất định, trước mắt mặc dù chưa từng nhìn thấy cổ trận này, nhưng chưa chắc mình không tìm ra nhược điểm.
Lâm Hiên điểm một cái.
Trận kỳ cuồng trướng, từ bên trong phát ra cơn lốc, bất quá đường kính chỉ gần một thước, chậm rãi tiến về phía trước.
Lâm Hiên cũng không phải nghĩ rằng muốn bằng vào thứ này phá trận, chỉ là tiếp tục dò xét mà thôi.
Ở bên kia.
Đám người Điền Tiểu Kiếm rốt cục phá huyễn trận thoát ra, bất quá bọn họ vẫn như trước bị nhốt trong không gian quỷ dị, đang tìm lối ra.
Đột nhiên độn quang năm người chậm lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.
Trước bọn họ ước chừng hơn trăm trượng xuất hiện một nơi cổ quái, đứng độc lập sừng sững, hiện ra vài phần quỷ dị.
Năm người nhìn nhau, nhưng chung quy không thể đợi ở chỗ này.
“Đi thôi, chúng ta đi tới trước xem một chút, nói không chừng có thể tìm thấy lối ra.” Tiếng Thông Tuệ hòa thượng truyền vào tai, nhưng bên trong lại mang theo một điểm chần chờ.
“Đại sư nói không sai, năm người chúng ta liên thủ, cho dù gặp phải đại tu sĩ cũng có thể đánh lại, còn có gì phải sợ.” Tiếng lão phụ nhân khàn khàn, bất quá lại mang theo vài phần hối thúc.
“Cổ mỗ cũng nghĩ như vậy!”
Hồng phát lão giả cũng liên tục gật đầu, chỉ có Điền Tiểu Kiếm vẫn như trước không mở miệng, con người chuyển động, không biết tiểu tử này đến tột cùng là có suy nghĩ gì trong đầu.
Không ai phản đối, năm người liền bay qua.
Chỉ thấy sương mù nồng đậm, vị Thích phu nhân kia nhướng mày, vươn bàn tay đầy nếp nhăn ra, một cổ quang hà hóa thành phong long giơ nanh múa vuốt, đem toàn bộ sương mù hút vào.
Đương nhiên, có thể làm như vậy cũng là vì sương mù này hết sức bình thường, nếu như là loại có thể hạn chế thần thức của tu sĩ thì pháp thuật này đã không có hiệu quả.
Sau khi sương mù tiêu tán, lộ ra một ngôi vườn tan hoang. Nhìn bằng mắt thì có thể thấy niên đại vô cùng cổ xưa, ít nhất cũng trên trăm vạn năm, nhưng khi thần thức của mấy lão quái vật đảo qua thì ánh mắt như bị hấp dẫn.
Đây dĩ nhiên lại là một cái dược viên bị tàn phá.
Bên trong dược viên còn có không ít hài cốt tu sĩ.
Thậm chí bọn họ còn phát hiện ra một khe rãnh thật sâu, không thấy đáy, hiển nhiên là bị người nào đó dùng pháp bảo loại đao kiếm bổ một cái.
Thả thần thức ra cảm thụ độ sâu của khe rãnh một chút, bất luận là Thông Tuệ, hay phụ nhân tóc bạc, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ tự hỏi chính mình tuyệt đối không làm được, có thể tạo thành khe sâu như thế thì tối thiểu cũng là người tu tiên Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Mà khiến cho bọn họ cũng hãi không phải là thứ này, mà là hài cốt xung quanh, dấu vết chiến đấu vẫn có thể thấy rõ. Chẳng lẽ toàn bộ những người chết ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Mặc dù bọn họ cũng cùng cấp bậc đó, Vân Châu lại được xưng là thánh địa tu luyện, nhưng khi thấy gần trăm tên tu sĩ Nguyên Anh tự giết lẫn nhau, hài cốt chôn cùng một chỗ, quả thực khiến người ta khó tin.
Mới lúc đầu, trên mặt Điền Tiểu Kiếm đồng dạng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng sau khi nhìn hài cốt của những tu sĩ đó, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
“Sao thế, chẳng lẽ thiếu cung chủ phát hiện ra cái gì ư?” Thông Tuệ hòa thượng quay đầu lại, mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
“Không sai, các vị đạo hữu, các ngươi không cảm thấy nơi này có chút kỳ quái sao?” Không đợi mọi người trả lời, Điền Tiểu Kiếm đã tiếp tục nói: “Tu sĩ chết đông như thế, hơn nữa dường như tất cả đều là người tu tiên cấp cao Nguyên Anh, các ngươi nhìn một chút tàn viên này đi, đâu đâu cũng có dấu vết đấu pháp, chẳng lẽ không cảm thấy điểm gì sao?”
“Điểm gì?” Hồng phát lão giả nhướng mày, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra có gì không ổn.
Khóe miệng trung niên nhân lại lộ ra vẻ khinh thường, mới vừa rồi lúc bài trừ ảo trận, hắn đối với Điền Tiểu Kiếm cảm thấy khinh thường, cho rằng hắn bất quá chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa may mắn tấn cấp. Nơi này ngoại trừ hài cốt thì còn có gì khác đâu.
Chỉ có tiếng phụ nhân tóc bạc truyền vào tai: “Không sai, lão thân cũng cảm thấy có chút không ổn, nhiều người tu tiên cấp cao chết như vậy, tại sao một kiện pháp bảo cũng không lưu lại, thậm chí cả mảnh nhỏ tàn phiến cũng không có.
“Hừ, cái này có gì tò mò, có lẽ trước khi chúng ta đến đã có người đến trước, pháp bảo cùng tàn phiến đã bị bọn họ lấy đi.” Trung niên như nói.
“Tôn đạo hữu nói có lý, nếu là như thế thì lối ra nhất định là ở gần đây.” Trên mặt Thông Tuệ đại sư hiện ra vài phần vui mừng, hắn không cảm thấy lời mình nói có gì không ổn.
Lão phụ nhân hơi chần chờ, cũng không tiếp tục kiên trì quan điểm của mình, dù sao lời hai người kia nói cũng có vài phần đạo lý.
Điền Tiểu Kiếm lấy một bộ hài cốt từ dưới đất lên, trong mắt mơ hồ hiện lên thần sắc khác thường.
Bất quá hắn cũng nhìn thoáng qua mấy lão quái vật kia, nhưng lại không nêu nghi vấn trong lòng ra.
Bất động thanh sắc tự cân nhắc.
……….
Mà phía bên kia, Lâm Hiên đã có tiến triển lớn, mặc dù hắn không nhận ra trận pháp thổ thuộc tính này, nhưng dường như cũng không phải là loại quá phức tạp.
Mặc dù không dễ bài trừ, nhưng còn hơi việc dùng cường lực phá bỏ rất nhiều. Lấy hiểu biết hiện tại của mình thì tựa hồ cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên quyết định phá trận.
Hắn vươn tay vỗ vào túi trữ vật, vài trận kỳ được lấy ra.
Những trận kỳ này đều có màu xanh biếc, không cần phải nói, tự nhiên là mộc thuộc tính.
Trong ngũ hành, mộc vừa lúc khắc thổ, mượn Thiên Mộc Vạn Lũng Trận, phối hợp với pháp bảo của mình, tốn hơn nửa ngày thì hẳn là có thể bài trừ trận pháp này.
Thoạt nhìn dường như cũng không dễ dàng, nhưng sau khi Lâm Hiên tính toán qua thì nhận thấy nếu cậy mạnh phá trận đại khái cũng mất mười ngày đến nửa tháng.
Một đạo pháp quyết được đánh ra.
Trận kỳ chợt lóe bích quang, phân biệt chui vào lòng đất, khoảng cách mỗi cái là hai mươi trượng.
Lâm Hiên lại rót pháp lực vào viên bàn khiến nó nhất thời phát sáng, mặt ngoài mơ hồ xuất hiện mấy điểm sáng.
“Vân Nhi, lại đây.”
“Vâng, sư bá.”
Vũ Vân Nhi vẫn ở bên cạnh nhìn, lúc này nghe Lâm Hiên gọi liền vội bước nhẹ, ngoan ngoãn đi qua.
“Lát nữa hãy giúp ta khống chế trận pháp này.”
Lâm Hiên vừa nói vừa lấy ra một cái ngọc giản, bên trong có phương pháp khống chế Thiên Mộc Vạn Lũng Trận. Chủ ý của Lâm Hiên chính là dùng trận phá trận, lại dùng bảo vật oanh kích, nhất định phải bài trừ trận pháp trước mắt.
“Trước tiên hãy làm quen một chút.”
Nói xong Lâm Hiên đi đến gần đó khoanh chân ngồi, trước tiên lấy ra vài viên linh đan nuốt vào. Dọc đường đi hắn tiêu hao không ít pháp lực, thừa dịp Vũ Vân Nhi tìm hiểu trận pháp liền nghỉ ngơi khôi phục một chút.
“Thiếu gia, sao không để ta làm cho.” Nguyệt nhi có chút nóng lòng muốn thử.
“Nha đầu ngốc, lát nữa ngươi sẽ bận đó, muốn bài trừu trận này phải có huyền âm quỷ khí. Mặc dù ta cũng luyện qua công pháp ma đạo, nhưng sở học rất hỗn tạp, nói về độ tinh thuần của huyền âm quỷ khí thì không bằng ngươi, cho nên……”
Lâm Hiên nói tới đây liền im lặng, lấy ra hai khối tinh thạch cầm trên tay, vận khí chuyển hóa đan dược. Có trời mới biết sau khi bài trừ trận pháp này còn có nguy hiểm gì không, đương nhiên phải giữ trạng thái ở mức tốt nhất.
Lần này ngồi xuống chính là mấy canh giờ, sau đó Lâm Hiên mới mở mắt ra.
Pháp lực uy không thể nói là hoàn toàn sung túc, nhưng cũng đã ở trạng thái tốt nhất.
“Vân Nhi, thế nào rồi, đã nghiên cứu xong chưa?”
“Sư bá yên tâm, Vân Nhi tuyệt không phụ sự phó thác của người.” Thiếu nữ cười tươi như hoa, nàng còn trẻ như thế đã có thể kết đan thành công, ngoại trừ sự trợ giúp của sư phụ thì hiển nhiên tư chất rất tốt. Chỉ mấy canh giờ đã hiểu hết.
“Tốt.”
Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Nguyệt nhi, ngươi cũng ra đi.”
“Vâng.”
Bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người xuất hiện. Vũ Vân Nhi không khỏi hoảng sợ, vội thả thần thức ra.
Âm hồn!
Hơn nữa tu vi đã đạt đến Kết Đan Kỳ đỉnh phong.
“Thiếu gia!”
Thấy thiếu nữ bên cạnh Lâm Hiên xinh đẹp như vậy, lại nghe nàng xưng hô như thế, Vũ Vân Nhi không khỏi trong lòng buông lỏng, nhưng trên mặt lại có chút ngưng trọng.
Trời sinh giác quan thứ sáu của nàng mẫn cảm hơn người thường nhiều, nếu không phải tu tiên có trăm nghề thì thật sự nàng có thể học hết.
Giác quan thứ sáu này chính là một loại báo hiệu, không liên quan tới tu vi. Đương nhiên trước khi phát sinh tình huống, một số tu sĩ cấp cao cũng biết trước.
Nhưng Vũ Vân Nhi cảm giác nàng so với người kia còn yếu hơn nhiều.
Mà trong mắt Nguyệt nhi, nữ nhân kia có một loại cảm giác vô cùng cổ quái, nói như thế nào thì nàng cũng không rõ, có chút kính sợ, có chút hâm mộ, phảng phất như âm hồn thiếu nữ này rất giỏi.
Nhưng đến tột cùng giỏi ở chỗ nào thì nàng cũng mơ hồ không rõ.
Cho dù là thần thông lớn như Lâm sư bá cũng không tạo thành cho nàng cảm giác như vậy.
Thiếu nữ không khỏi có chút thất thần.
“Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?” Đôi mi thanh tú của Nguyệt nhi nhíu lại, từ lúc hiện thây đến giờ Vũ Vân Nhi không ngừng đánh giá mình, ánh mắt như vậy làm cho người ta không thoải mái, trong lòng Nguyệt nhi có chút khó chịu.
“Xin lỗi, là vãn bối thất lễ.” Vũ Vân Nhi vội nói, đối với Nguyệt nhi nàng có một loại sợ hãi trời sinh, trong thanh ấm lộ ra vài phần sợ hãi.
“Được rồi, cũng không có gì, đều là người tu tiên Kết Đan Kỳ, dựa theo quy củ, chúng ta cứ xưng hô ngang hàng là được.”
Nguyệt nhi bản tính dễ dãi, thấy bộ mặt đối phương sợ hãi như vậy thì ngược lại không khỏi cảm thấy kỳ quái, chính mình bất quá chỉ thuận miệng nói một câu, cho dù có chút nghiêm túc nhưng cũng không nên như vậy, chẳng lẽ nàng ấy thật sự sợ mình?
Nghĩ tới đây trong lòng tiểu nha đầu có chút bất an, lén nhìn Lâm Hiên một cái, bộ dáng yểu điệu thục nữ.
Lâm Hiên thì khẽ ngẩng đầu suy tính phương pháp phá trận một lần nữa, hắn không muốn xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Tục ngữ nói một tâm không thể quản nhiều việc, cho nên khúc mắc giữa hai nha đầu hắn căn bản không để ý.
Qua thời gian chừng một chén trà nhỏ, Lâm Hiên mở mắt, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.
Bất quá cũng không bay quá xa, ước chừng hơn trăm trượng thì dừng lại giữa không trung.
“Vân Nhi, có thể bắt đầu được rồi.”
Lâm Hiên khẽ nhích môi, thanh âm ngưng tụ thành một đường truyền thẳng vào tai thiếu nữ.
Vũ Vân Nhi chợt tỉnh lại, đem cảm giác cổ quái vừa rồi để qua một bên, hít vào một hơi, ngón tay vươn ra chậm rãi điểm vào trận bàn đang lơ lửng trước mặt.
Ô….
Thanh âm nặng nề trầm thấp, phảng phất như phát ra từ dưới lòng đất, theo sau vù một tiếng, từ dưới đất bắn lên mấy đạo quang trụ màu xanh, xem vị trí thì đúng là chỗ dấu trận kỳ.
Ban đầu chỉ to bằng cánh tay, nhưng rất nhanh liền mở rộng, đường kính biến thành một trượng, nhưng thật ra không xuyên vào tận trời mà chỉ cao mười trượng.
Trên mặt Vũ Vân Nhi không có chút trì hoãn, hai tay biến ảo pháp quyết không ngừng, từ đầu ngón tay nàng tuôn ra vô số các loại pháp quyết màu sắc khác nhau, bay đến nhập vào trận bàn.
Trận bàn run rẩy một trận, mà những đạo quang trụ màu xanh kia cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Nếu có phàm nhân ở đây thì khẳng định sẽ cúng bái, bởi vì lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến hóa của quang trụ, dần trở thành to lớn như đại thụ che cả trời.
Khóe miệng Lâm Hiên toát ra vẻ khen ngợi, Thiên Mộc Vạn Lũng Trận này là trận pháp cao cấp, hơn nữa còn có chút huyền diệu. Vũ Vân Nhi vẫn chưa học qua trận pháp nhưng lại có thể thao túng nhanh như vậy thì đúng là có vài phần bất phàm, khó trách Cầm Tâm thu nàng làm đồ đệ.
Nếu nữ tử này làm tốt thì Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi, tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra.
Theo sự điều khiển của Lâm Hiên, từng đạo hoàn ảnh hiện lên giữa không trung.
“Đi!”
Lâm Hiên duỗi tay chỉ vê fphias trước, hoàn ảnh tụ lại, một cơn lốc xuất hiện, bên trong mơ hồ có vô số quang mang viên hoàn lóe ra, thanh thế không phải chuyện đùa, hung hăng hướng về phía trước.
Động tĩnh lớn như thế hiển nhiên kích động trận pháp, chỉ thấy hoàng quang chợt lóe, một tần hộ tráo có chút hôn ám xuất hiện.
Khác với cấm chế bình thường, ngoài mặt vòng bảo hộ còn có rất nhiều vật lồi lõm, hơn nữa đang chậm rãi trở mình giống như mây.
Ầm!
Từ bên trong bắn ra hàng trăm quang trụ, thoáng một cái đã va chạm với cơn lốc.
Uy lực Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không phải chuyện đùa, nhưng lại bị đánh tan nát, bất quá trên mặt Lâm Hiên vẫn không lộ vẻ kinh sợ, hắn đã sớm đoán trước việc này.
Muốn bài trừ trận này không có khả năng dễ như thế, không chỉ phối hợp với trận pháp của Vũ Vân Nhi, mà lát nữa Nguyệt Nhi cũng phải xuất lực.
Lâm Hiên chỉ muốn kích động trận pháp thổ thuộc tính này. Đúng lúc này Vũ Vân Nhi cắn chặt răng, một đạo pháp quyết ba màu bắn vào trận bàn.
Tiếng ô ô lần nữa truyền vào tai, mấy đại thụ che trời đồng thời run lên, mấy vạn lá cây rực rỡ nhất thời rơi xuống tụ lại một chỗ, rồi như một cơn thủy triều màu xanh, khí thế phô thiên cái địa mãnh liệt phóng về phía vòng bảo hộ.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, cảm giác được linh lực mộc thuộc tính, trận pháp thổ thuộc tính hiển nhiên sẽ không ngồi chờ chết, một tầng quang vận phóng ra, như độc xà cắn trả lại.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, bắn ra một đạo pháp quyết.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chợt lóe, vài con băng giao và hỏa long hiện lên, từ bên hông đánh vào phòng tuyến của trận pháp.
Nhưng thượng cổ cấm chế này thật sự không phải chuyện đùa, quang vận lần nữa lóe ra, mang theo mây mù. Trước mắt liền xuất hiện mấy quái vật đầu người thân rắn, mỗi con đều dài hơn mười trượng, rất nhanh đánh với băng giao và hỏa long.
Chiến trận diễn ra, trận pháp vẫn chưa bị công phá.
Lâm Hiên không vội, đây bất quá chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Trận này càng khó đối phó thì càng chứng tỏ thứ mà nói bảo vệ không phải là chuyện đùa. Muốn đoạt bảo thì phải tốn công phu, tu tiên giới không có chuyện gì ngồi không mà có thể hưởng.
Nguyệt nhi lẳng lặng ở một bên nhìn, trận này muốn phá phải cần nàng giúp, bất quá chưa tới lúc.
......
“Đây là cái gì?”
Cho dù là người tu tiên Nguyên Anh Kỳ, mấy lão quái vật toàn là nhân vật kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn một màn trước mắt lại không khỏi lộ ra vẻ giật mình.
Trước mắt bọn họ là mấy chỗ tàn viên đoạn bích, trên mặt đầy vết đao chém, chung quanh lại có mấy bộ hài cốt, tu sĩ chết ở đây so với mấy chỗ khác thì còn nhiều hơn rất nhiều.
Bất quá đó không phải là thứ mọi người để ý, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào một bức tường thấp phía trước.
Nơi đó có một gốc cây cao chỉ hơn một thước, vốn không thu hút, nhưng những quả trên cây lại phát sáng.
Đây là loại quả giống như long nhãn, mặt ngoài mơ hồ có quang mang, nhìn qua vô cùng huyền diệu, hiển nhiên không phải là vật bình thường.
“Ngũ sắc huỳnh quang quả!” Hồng phát lão giả hét lên kinh hãi, trên gương mặt xấu xí lộ ra vẻ vui sướng vô cùng.
“Cái gì, đúng là loại linh quả đó?” Trung niên nho nhã động dung, hắn cũng là một trong những lão quái vật hiểu biết rộng, cơ hồ cao hứng đến mức muốn khoa tay múa chân.
Thông Tuệ đại sư trợn tròn hai mắt, chăm chú nhìn những quả kia, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: “So với miêu tả trong thượng cổ điển tịch quả không sai, hình dáng, ánh sáng, mùi thơm tất cả đều phù hợp, đúng là ngũ sắc huỳnh quang quả trong truyền thuyết.”
“Ta xem mấy người cũng có cơ duyên, thật đúng là trong họa có phúc, có lẽ không phải là âm mưu, chúng ta chỉ trùng hợp bị hút vào không gian thần bí này.”
“Thích phu nhân nói gì thế, ngũ sắc huỳnh quang quả là loại bảo vật nghịch thiên, theo lý thuyết đã sớm tuyệt chủng. Nghe nói quả này chỉ có thể dùng sống, hơn nữa sau khi hái xuống thì trong thời gian một chén trà nhỏ phải dùng ngay, nếu không sẽ mất đi công hiệu, không biết lời đồn đó có thật hay không.” Hồng phát lão giả thì thào nói.
“Thượng cổ điển tịch quả thật nói như thế, quả này chỉ có thể dùng sống, hiệu quả cũng hơn xa linh đan bình thường. Đối với tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta mà nói thì có thể gia tăng trăm năm công lực, hơn nữa đối với việc đánh sâu vào bình cảnh cũng có hiệu quả nhất định.” Trên mặt Thông Tuệ đại sư tươi rói, hắn là người tu tiên Nguyên Anh Trung Kỳ, nếu có quả này giúp đỡ thì bế quan vài chục năm cũng có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới đại tu sĩ.
Nếu như thật sự có thể trở thành đại tu sĩ thì thiên hạ có chỗ nào mà không đi được, mình cũng không phải dựa vào sự che chở của Thạch Thành, cừu gia trước kia cũng không còn kiêng kỵ nữa.
Khác với vẻ mặt vui mừng của bốn lão quái vật, Điền Tiểu Kiếm nhíu mày, chuyện này có chút quỷ dị.
“Chư vị khẳng định đây là linh quả trong truyền thuyết sao, không nhận lầm chứ?”
“Yên tâm, điểm ấy thì lão nạp không nhìn lầm.” Thông Tuệ đại sư cười nói.
“Tiểu tử, nếu ngươi sợ hãi không muốn dùng thì có thể đem phần của ngươi nhường cho ta.” Trung niên nho nhã ngẩng đầu, vẻ mặt hiện lên sự tham lam.
“Cũng được.” Bất ngờ là Điền Tiểu Kiếm lại gật đầu, nhưng trung niên nho nhã ngược lại không tin vào tai mình, hắn chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng không ngờ thiên hạ lại có chuyện tốt như thế.
Mấy người khác cũng sợ ngây ngờ, Thông Tuệ đại sư không khỏi ho khan một tiếng: “Điền thí chủ, linh quả này là bảo vật nghịch thiên, ngươi thật sự không muốn sao?”
“Hừ, Điền mỗ không cảm thấy hứng thú với bảo vật nghịch thiên này, nếu chư vị g cảm thấy vận khí của chúng ta quá tốt thì không chừng cũng có thể gặp linh quả trong truyền thuyết, nhưng nói không chừng đây là là cạm bẫy mà người khác thiết lập, muốn chúng ta sa vào.” Điền Tiểu Kiếm cười lạnh nói.
Nghe hắn nói thế, trên mặt mấy lão quái vật không khỏi hiện lên vẻ chần chờ.
Nhưng rất nhanh lòng tham đã chiến thắng.
“Cạm bẫy, không có khả năng, nơi này rõ ràng là dược viên thời thượng cổ, hơn nữa bên trong vô cùng quý giá, nếu không cũng không có nhiều tu sĩ Nguyên Anh đấu pháp như vậy, rõ ràng chính là vì tranh đoạt linh dược!” Hồng phát lão giả gãi đầu, chần chờ nói.
“Tranh đoạt linh dược, vậy tại sao ngũ sắc huỳnh quang quả vẫn còn đây?”
“Có lẽ năm đó chúng chưa trưởng thành.” Trung niên nho nhã không cho là đúng.
“Ưh, Tôn đạo hữu nói có lý.”
Thông Tuệ đại sư liên tục gật đầu, mà lão phụ nhân tóc bạc cũng lộ ra vẻ đồng ý.
“Được rồi, Điền đạo hữu cẩn thận nên không muốn linh quả này, chúng ta hiển nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn, chỉ là còn dư một linh quả nên phân phối thế nào?” Hồng phát lão giả nói, loại bảo vật nghịch thiên này bọn họ hiển nhiên phải tranh đoạt, không có lý gì chỉ vì một câu thuận miệng nói cho vùi của Điền Tiểu Kiếm mà đưa cho tên gia hỏa họ Tôn.
“Cái này thật sự hơi khó, ngũ sắc huỳnh quang quả có năm quả, nguyên bản vừa lúc mỗi người một quả. Hiện tại Điền đạo hữu không muốn cho nên dư ra một quả. Mà theo lão thân được biết thì loại linh dược này ngoài việc hái xuống phải ăn ngay, thì hơn nữa không thể chia ra, nếu không sẽ mất đi dược tính.” Lão phụ nhân tóc bạc nhướng mày nói, trên mặt cũng đầy vẻ tham lam.
“Cái này thì khó gì, Điền mỗ chỉ nói không dùng, nhưng linh quả hiển nhiên thuộc về ta, các ngươi ai muốn thì cứ dùng tinh thạch mà mua.” Điền Tiểu Kiếm mỉm cười nói, lấy sự thông minh của hắn thì làm sao lại có thể làm chuyện lỗ vốn.
“Ưh, đề nghị này không tệ.” Thông Tuệ đại sư gật đầu.
Những người khác mặc dù đều nham hiểm nhưng lại không nghĩ ra cách nào hay hưn, vì vật liền bắt đầu cạnh tranh giá cả, rất nhanh liền phân ra thắng bại. Thông Tuệ đại sư là người tu tiên Nguyên Anh Trung Kỳ, tài sản hiển nhiên nhìu hơn, hắn dùng năm mươi vạn tinh thạch mua linh quả trong tay Điền Tiểu Kiếm.
Giá cả này người khác nghe qua có vẻ hoảng sợ, bất quá nếu ở phường thị thì còn rất rẻ. Đương nhiên việc này không có khả năng, linh dược này một khi hái xuống thì lập tức phải nuốt ngay.
Thông Tuệ đại sư vỗ vào túi trữ vật lấy ra một cái rương to, khi mở ra thì đủ loại linh quang chói mắt, bên trong đều là cao giai tinh thạch, trong đó hơn phân nửa là do hắn tích cóp.
Bất quá trên mặt hắn không hề lộ vẻ tiếc nuối, hắn cảm thấy lần giao dịch này tuyệt đối đáng giá.