Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 915 Xuân Phong Nhất Độ

Chương trước: Chương 914 Tình Chàng Ý Thiếp



Tu tiên không phải đều là đả tọa gian khổ.

Đêm này trăng sao mờ ảo, có mỹ nhân làm bạn, cảnh vật mỹ lệ, Lâm Hiên không khỏi ăn nhiều hơn.

Thấy hắn ăn ngon miệng, Khổng Tước cũng rất vui vẻ. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ toát ra một ý cười, dưới ánh trăng không ngờ lại có chút kỳ lạ, đáng tiếc là Lâm Hiên không phát hiện ra, dù sao tâm cơ của hắn có sâu hơn nữa cũng không nghĩ ra lí do để Khổng Tước đột nhiên ám toán mình.

Ngọc thủ của Khổng Tước khẽ lật, một bình rượu màu bạc lập tức hiện ra trong lòng bàn tay, khẽ nghiêng thân thể mềm mại, rót chất lỏng màu hổ phách vào chiếc ly trước người Lâm Hiên.

Lập tức một mùi rượu thơm ngát tràn ngập trong thạch thất...

Lâm Hiên hít một hơi, tán thán: "Hảo tửu, ủa sao tiên tử lại không uống?"

"Lâm huynh tự mình nhấm nháp thì tốt rồi. Rượu này chính là Khổng Tước nhất tộc chúng ta dùng bí pháp cổ truyền luyện chế ra, mất hơn trăm năm mới được một bình. Ngày thường cũng không được uống nhiều. Ba ngày trước thiếp thân mới uống qua, ngươi nếm thử một chút đi. Trừ vị đạo thuần hương (thơm tinh khiết) còn có hiệu quả tăng cường thân thể nữa." Khổng Tước mỉm cười nói.

"Vậy sao?" Lâm Hiên vẻ mặt biến đổi. Hiện giờ hắn đang tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, tăng cường thân thể đối với mình mà nói thì đúng là không còn gì tốt hơn.

Nhìn Lâm Hiên đưa ly rượu lên môi, trên khuôn mặt mỹ mạo của Khổng Tước vẫn nở nụ cười ngọt ngào như trước, nhưng mà trong lòng thực sự vẫn có chút khẩn trương. Rượu này đúng là dùng bí pháp luyện chế, mà nàng cũng không có nói dối công hiệu của nó, chẳng qua là nàng đã bỏ thêm vào rượu một thứ.

Xuân Tâm Thí Ý thảo!

Tên đúng như ý nghĩa. Loại thảo dược này có dẫn động xuân tâm của con người, bất quá có một hạn chế đó chính là nó chỉ có tác dụng giữa tình nhân với nhau.

Nói cách khác, nếu Lâm Hiên yêu mến mình thì sau khi uống chén rượu đó, lửa dục trong lòng hắn sẽ bùng lên, còn nếu hắn chỉ là hư tình giả ý thì cho dù có uống thêm chục chén cũng chẳng có hiện tượng gì.

Khổng Tước dù sao cũng là nữ tử tâm cao khí ngạo, tuy trong lòng yêu mến Lâm Hiên vô cùng nhưng cũng không thể mong muốn Lâm Hiên bố thí tình cảm được.

Nàng hy vọng phu quân của nàng phải là người thật tâm yêu mình.

Mà Xuân Tâm Thí Ý thảo này đúng là biện pháp nhất tiễn song điêu!

Cũng khó trách Khổng Tước lại nghĩ như vậy. Chủ yếu là trên phương diện tình cảm, Lâm Hiên quá mức ngốc nghếch. Mấy tháng đã qua, nàng đã nhiều lần ám chỉ nhưng hắn cứ như một tên đầu gỗ, kết quả là khiến Khổng Tước phải sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ đối phương lại không thích mình.

Bây giờ mọi chuyện sắp sáng tỏ, Khổng Tước làm sao có thể không khẩn trương, hai bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn gắt găo nắm lấy chéo áo, trên trán cũng rịn ra mồ hôi.

Nhưng Lâm Hiên vẫn không hề để ý thấy, đã lâu lắm rồi hắn không được thả lỏng như vậy.

Lâm Hiên ngửa miệng uống hết ly rượu màu hổ phách này xuống.

Vừa mới nuốt xuống, một cỗ hỏa nhiệt đột nhiên từ đan điền hắn dâng lên, chảy về phía tứ chi bách hài ( chạy khắp cơ thể)...

"Đây là..."

Lâm Hiên kinh hãi, tỏng đầu lóe lên linh quang, chẳng lẽ Khổng Tước hạ độc trong rượu ám toán mình.

Không thể nào!

Những thứ khác không nói nhưng nói về ánh mắt nhìn người thì Lâm Hiên thật sự rất tự tin. Những tình ý lúc trước của Khổng Tước tiên tử chắc chắn không phải giả, mà nàng cũng không có lí do để hạ độc. Huống chi mình có tu luyện Bích Huyễn U hỏa, chắc chắn không dễ dàng trúng độc được.

Lâm Hiên trong lòng kinh nghi, nhưng cả người lại nóng bừng bừng, rất khó chịu. Có đôi khi, tâm trí cứ cứng rắn cũng không hẳn là chuyện tốt. Ví dụ như Lâm Hiên hiện tại... CHẳng khác nào một thằng ngốc cả... Mỹ nữ tuyệt sắc, động lòng người ở trước mặt mà hắn cứ nghiến răng nghiến lợi cố áp chế lửa dục trong lòng.

Quả nhiên Lâm Hiên có tình ý với mình. Khổng Tước tiên tử phi thường kinh hỉ, nhưng biểu hiện lúc này của hắn đúng là làm nàng không thể nói lên lời. Mấy cái tranh đấu thì tâm cơ như biển thế mà ở phương diện tình cảm lại chẳng khác nào một tên đầu gỗ. Khổng Tước thầm thở dài, ý chí kiên cường của hắn cũng thật khiến người ta phải bội phục, khó trách lại có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ nhanh như vậy. Nhưng nhìn kiểu này thì chắc chắn không có khả năng hắn sẽ .... trước....

Mà thôi, đúng là oan gia mà. Có lẽ kiếp trước mình đã nợ hắn điều gì rồi....

Dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, Khổng Tước dung nhan kiều mị như hoa, trên khuôn mặt tinh khiết dâng lên hai áng mây đỏ ửng mê người, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng cởi y phục trên thân thể.....

Mặc dù Lâm Hiên trên phương diện tình cảm có hơi ngố một chút nhưng dù sao cũng chẳng phải là kẻ ngốc, làm sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra...

Khổng Tước là phận nữ nhi mà còn xuống bước đến như thế này, mà mình cũng có tình ý với nàng, đương nhiên sẽ không thể không hiểu....

Ánh trăng treo cao, một đêm nay nhất định sẽ lung linh mê người....

Xuân phong nhất độ, nhìn Lâm Hiên có vẻ bình thường nhưng dù sao cũng là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ mà Khổng Tước nhìn về ngoài cũng có vẻ mềm yếu nhưng lại có huyết thống thiên địa linh cầm, đến khi nếm trái cấm với tình nhân, thân thể cũng có thể chịu được

cơn mưa móc suốt đêm...

Cho đến tận khi bầu trời trở nên sáng bạch, thấp thoáng mặt trời phía xa, Lâm Hiên với Khổng Tước mới có chút không nỡ rời nhau ra....

"Tiên tử."

"Ngốc ạ, đên bây giờ mà vẫn gọi thiếp thế sao?" Khổng Tước tựa đầu vào bờ ngự, lườm Lâm Hiên.

"Vậy tên nàng là gì?" Lâm Hiên gãi gãi đầu. Bình tâm mà nói thì hắn đúng là không biết tên vị giai nhân trong lòng này...

"Yêu tộc chúng ta và nhân loại khác nhau. Như ta, không cha không mẹ, ta là được sinh ra từ một quả trứng, tự mình đặt một cái nhũ danh, tên là Ái Ái. Chỉ có một mình ngươi biết đó nha!"

"Hay quá, vậy từ nay về sau ta cứ gọi ngươi là vậy." Lâm Hiên đặt tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng hắn không hề phát hiện trong ánh mắt Khổng Tước lúc này lộ ra một tia thương cảm: "Sau này sao..."

"Ngươi nói gì vậy?"

"Không có gì." Khổng Tước lắc lắc đầu, nhỏm dậy, nhìn thật sâu vào hai mắt Lâm Hiên nói: "Phu quân, Ái Ái chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng trăm ngàn năm sau ngươi đừng quên thiếp được không?"

"Sau nàng lại nói vậy? Ta đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ với nàng." Lâm Hiên nhíu mày, có chút khó hiểu nói.

"Đương nhiên, chúng ta sẽ mãi bên nhau, không có luân hồi, không có kiếp sau, trường sinh bất tử, vĩnh viễn không chia lìa." Khổng Tước thì thào...

"Ha ha, đây là điều tất nhiên. Tuy đại đạo gian nan nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng thì nhất định có thể phi thăng thượng giới." Lâm Hiên rất tự tin. Dù sao hắn cũng còn rất trẻ, mà Khổng Tước cũng là thiên địa linh cầm, tuổi thọ rất dài, có rất nhiều cơ hội tiến giai Ly Hợp kỳ.

Nữ nhân đúng là luôn đa sầu đa cảm, Lâm Hiên nghĩ như vậy mà không thể nhận ra những thâm ý trong lời nói Ái Ái. Khổng Tước lại dựa đầu vào ngực Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng... Nhưng đúng lúc này lại xuất hiện dị biến....

Cả người Khổng Tước tiên tử đột nhiên bùng phát yêu lực, hai đôi tay ngọc khẽ đặt lên ngực Lâm Hiên, làn tóc tung bay, ẩn ước còn lóe lên ánh sáng điện mang....

"Ngươi làm gì!"

Lâm Hiên biến sắc, không phải hắn không có cảnh giác mà là… cho dù là thượng giới kim tiên cũng không ngờ được, thê tử vừa mới thề non hẹn biển, hưởng thụ ngư thủy chi hoan (quan hệ thân mật....) lại đánh lén mình.

Lâm Hiên có muốn tế ra Cửu Thiên linh thuẫn hộ thể cũng không kịp nửa rồi. Cũng không biết Khổng Tước tiên tử sử dụng bí thuật gì mà pháp lực toàn thân hắn bị phong tỏa, không thể động đậy được.

"Ngươi làm gì?" Mình đã bước tiên đạo lâu như vậy, vượt qua biết bao sóng gió nhưng không ngờ cuối cùng lại lật thuyền trong tay lão bà.

Khổng Tước thầm thở dài, dịu dàng đỡ hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn cho hắn, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn: "Thật xin lỗi phu quân, Ái Ái cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chỉ là ta không thể không rời đi, lại sợ ngươi ngăn trở cho nên mới....." Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái: "Rời đi, vì sao? Ngươi không thích ta, không muốn ở bên ta sao?"

"Phu quân làm sao lại nói vậy. Ái Ái nếu không thương ngươi thì sao lại dâng hiến tất cả cho ngươi. Thiếp thân cũng chính vì muốn mãi mãi ở bên phu quân cho nên mới không thể không tạm rời đi." Khổng Tước nói với muôn vàn nhu tình.

"Vì sao?" Lâm Hiên càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.

"Bởi vì chúng ta nhân - yêu khác đường."

"Nhân - yêu khác đường. Cái này thì sao chứ. Không phải ngươi đã tiến giai đến Hóa Hình kỳ, có thể biến thành hình dáng nhân loại. Hơn nữa... đêm qua, ta cũng không cảm thấy ngươi có khác gì vỡi nữ nhân. Ta cảm thấy rất.... rất vui."

Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Khổng Tước đỏ mặt.

"Ngươi thật nhẫn tâm rời khỏi ta ?"

"Không phải thiếp thân nhẫn tâm mà là vì không có cách nào. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi." Khổng Tước thở dài.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Phu quân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chắc cũng biết, yêu tộc chúng ta chỉ khi nào đạt tới tứ cấp, hay còn gọi là Hóa Hình kỳ, mới có thể bỏ đi diện mạo thú vật, biến thành hình người. Nhưng đó cũng không phải là hoàn toàn."

"Cái gì gọi là hoàn toàn." Lâm Hiên nhíu mày, hắn cũng không phát hiện ra trên người Khổng Tước có chỗ nào khác người cả.

"Không phải là hình dáng, mà là trong cơ thể chúng ta vẫn còn lưu lại hỗn độn yêu khí."

"Hỗn độn yêu khí là cái gì?" Lâm Hiên quả thực là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

"Cụ thể nó là cái gì thì ta cũng không nói rõ ràng được. Nhưng nếu có nó, yêu tộc và nhân loại không thể nào chân chính kết hợp được. Chính vì nó mà tại thời điểm thiếp hầu hạ phu quân trong khuê phòng, sẽ gây thương tổn rất lớn cho phu quân."

Lâm Hiên ngẩn người, ngạc nhiên: "Thật hay giả? Vậy tối hôm qua...."

"Tối quá thì thiếp thân vẫn là xử nữ, trong sáu canh giờ vô âm có thể ngăn trở hỗn độn yêu khí. Nhưng sáu canh giờ đã qua, thiếp thân vô âm đã mất, nếu tiếp tục hầu hạ phu quân thì sẽ có bất lợi rất lớn với phu quân."

"Vì thế nên nàng muốn rời đi?"

"Không sai. Nếu thiếp thân lưu lại. Cho dù biết rõ hậu quả nhưng ta sợ một ngày nào đó, ta và phu quân lại không nhịn được lại dùng trái cấm. Khi đó thì là ta hại phu quân rồi."

Lâm Hiên im lặng không nói. Hắn quả thật chưa từng nghe qua chuyện như vậy. Nhưng Khổng Tước tiên tử tuyệt đối cũng không thể lừa gạt mình. Nhân - yêu khác đường, muốn song tu còn phải trải qua nhiều khó khăn vậy sao? Lâm Hiên đành thở dài: "Nàng vừa nói chúng ta chỉ là tạm thời chia ly. Vậy đến khi nào chúng ta mới có thể ở bên nhau?"

Loading...

Xem tiếp: Chương 916 Hỗn Độn Yêu Khí

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Cái Gì !!! Nhóc Là Con Gái

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 33



Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 42


Yên Chi Bảo Đao

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 28