Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 913 Bi Tình Hắc Hổ

Chương trước: Chương 912 Huyền Thiên Cửu Linh Phù



"Mặc dù đây có thể cạm bẫy nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có thể đánh cược một ván thôi."

Khổng Tước tiên tử vươn ngọc thủ ra, mười ngón tay như đóa sen nở rộ không ngừng huy động, đôi môi anh đào hé mở, phun ra những câu chú ngữ thần bí.

Sau lưng nàng lập tức hiện ra một đám ngũ thải tường vân (đâm mây ngũ sắc), xoay tròn không ngừng, tiếp đó từng tiếng hót truyền đến. Từ trong đám tường vân hiện ra một đôi cự trảo màu xanh, đường kính đến hơn một trượng. Chỉ nhìn đôi cự trảo đã có thể tưởng tượng bản thể con chim này lớn đến mức nào.

Hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, thần sắc Khổng Tước lúc này hiển nhiên đang cố gắng hết sức rồi.

"Đi!"

Khổng Tước vươn ngón tay trắng nõn ra điểm một chỉ.

Cự trảo kia khẽ run lên, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Xuân Cơ như là thuấn di vậy, mười cái vuốt mặt ngoài có hồ quang chớp động không chút khách khí chụp xuống đỉnh đầu Xuân Cơ.

Không nói cũng biết, nàng đã sử dụng đến thủ đoạn áp rương rồi.

Diệu U Tiên Tử cũng không khác nhiều lắm. Mặc dù trong ba người thì nàng có thần thông yếu nhất nhưng lúc này có thêm một phần sức mạnh thì vẫn tốt hơn. Huống chi nói thế nào thì nàng cũng là một tu tiên giả cấp bậc Nguyên Anh kỳ.

Bản mạng pháp bảo đã bị hủy, bất quá Diệu U còn có Bích Tàm Cổ. Đó cũng là kỳ trùng man hoang, tuy uy lực kém xa Ngọc La phong nhưng nhiều ý gì cũng có thể phát huy một chút tác dụng.

Một đám độc vân lớn gần một mẫu hiện ra, như chậm mà nhanh bay về phía mãnh thú....

Đối mặt với một kích liên thủ của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ, Xuân Cơ vẫn hai tay ôm đầu, thần tình thống khổ, cả không không ngừng run lên bần bật.

Hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, thân ngoại hóa thân của mình cũng chính là phân hồn thứ hai lại chết trong tay một ên quỷ đế nho nhỏ.

Tuy hai phân hồn là độc lập với nhau nhưng vẫn có liên hệ rất chặt chẽ. Một trong hai bị giết thì cái còn lại mặc dù không chết nhưng cũng không tránh khỏi nguyên khí đại thương.

Nếu là ở một nơi vắng vẻ không người, Xuân Cơ có thể khoanh chân đả tọa thì tất nhiên sẽ có thể chậm rãi áp chế đau đớn này, nhưng hiện tại lại đang bị ba người vây công.

Nhưng dù sao Xuân Cơ cũng là một trong tứ hung, cho dù là ở Linh giới cũng là tồn tại phi thường cao cấp. Thần thông của chủ phân hồn ở đây càng không phải là cái tiểu quái thú bị Hạo Thiên tiêu diệt có thể so sánh. Mặc dù đang bị lâm vào nguy hiển nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

Nhưng pháp lực cả người còn không đề lên nổi chứ đừng nói là thao túng nguyên khí thiên địa. Trong mắt Xuân Cơ lóe lên huyết mang, bên trong tràn đầy vẻ oán độc, nhưng ẩn ước còn cả vẻ kiên quyết.

Hống!

Hắn đột nhiên buông tay xuongs, cố nén đau đớn, ngẩng đầu lên gầm lên một tiếng ....

Tiếp đó cả người hắn bắt đầu bành trướng một cách quỷ dị, giống như một quả bóng cao su bị thổi phồng lên vậy, bên mặt ngoài còn có lệ khí vờn quanh, ẩn ước còn thấy vô số phù chú cổ quái.

"Không hay, hắn muốn tự bạo!"

Lâm Hiên há có thể để hắn như ý nguyện, hai tay vung lên đánh ra một đạo pháp quyết, đám trung vân trên đỉnh đầu mãnh thú phá ra những tiếng phanh phanh cổ quái.

Hàng trăm con Ngọc La phong dưới thôi động của thần thức Lâm Hiên đã lựa chọn bảo thể.

Từ trên bầu trời, một cơn mưa màu tín đen phủ xuống, hai tay Lâm Hiên vừa chập lại, đám mưa máu màu tím lập tức hợp lại thành một huyết cầu lớn bằng nắm tay trẻ con xuyên thẳng vào đầu Xuân Cơ.

Trừ độc tính mãnh liệt ra, sau khi tử vong thì chất lỏng từ xác Ngọc La phong còn có đặc tính ăn mòn rất mạnh.

Xuân Cơ hiện giờ vốn đã xuy yếu, hộ thể linh quang tất nhiên không thể ngăn nổi. Khi đám chất lỏng kia chui vào trong đầu, đại não bị ăn mòn, toàn bộ thân thể đã mất đi ý thức.

Tự bạo đình chỉ, công kích của ba người Lâm Hiên cùng lúc oanh tạc, thanh thế vô cùng kinh người, lập tức nghiền nát hắn thành từng mãnh vụn.

Lâm Hiên thờ phào một hơi nhưng lập tức có một đạo ô mang từ trong vụ nổ bắn ra, nó chỉ lớn bằng đầu ngón tay nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm, rõ ràng là phi hành thuật nhưng so sánh với thuấn di lại chẳng kém hơn bao nhiêu.

Lâm Hiên hoảng sợ, sắc mặt trầm xuống. Hung hồn thượng giới quả nhiên không phải thứ nào của hạ giới có thể so sánh. Dưới tình huống như vậy không ngờ còn để cho tàn hồn chạy thoát.

Tuy Xuân Cơ đã bị trong thương nhưng rốt cuộc vẫn không bị tiêu diệt hoàn toàn, tất sẽ trở thành hậu họa sau này...

Lâm Hiên im lặng không nói, trong mắt lóe lên tinh quang, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

"Lâm đạo hữu. Đa tạ đã cứu giúp. Nếu không có đạo hữu trượng nghĩa viện thủ, chỉ sợ ta đã lành ít dữ nhiều rồi." Một thanh âm điềm đạm truyền đến, Khổng Tước khẽ nhún mình thi lễ, chân mày khóe mắt tràn đầy ý cười.

Lâm Hiên không khỏi ngẩn người, hơi ngạc nhiên quay đầu lại. Hắn có quan hệ không tầm thường với Khổng Tước. Vừa rồi nàng còn lộ ra chân tình nhưng bây giờ chỉ chớp mắt một cái đã trở nên xa lạ.

Cũng chẳng trách được Lâm Hiên, tuy bình thường hắn thông minh cơ trí, làm việc cẩn thận, luận về khôn ngoan thì chẳng hề thua kém mấy lão quái vật cả, nhưng dù sao ngày thường hắn cũng ít khi tiếp xúc với nữ tử.

Nguyệt Nhi thì không tính.

Nha đầu kia cùng Lâm Hiên sống nương tựa lẫn nhau, ở trước mặt lại vô cùng nhu thuận, không bao giờ để lộ tính tình nữ nhi cả nên Lâm Hiên tất nhiên là không hiểu được.

Vừa rồi nàng lâm vào nguy hiểm thì Lâm Hiên đột nhiên như xuất hiện, vì thế trong lòng Khổng Tước tất nhiên là có thêm vài phần thân cận với hắn. Nhưng đừng quên bên cạnh còn có Diệu U Tiên Tử. Vừa rồi lúc nguy hiểm đến tính mạng, nàng tất nhiên sẽ nghĩ gì nói nấy, nhưng hiện tại nguy hiểm đã được giải trừ, đương nhiên sẽ rụt rè hơn một chút.

Chỉ đáng thương cho Lâm Hiên, rõ ràng là nhân vật cơ trí đầy mình mà bây giờ cũng chẳng biết làm sao, gãi đầu gãi tai như thằng ngố.

Diệu U Tiên Tử thì ngược lại, đều là nữ nhân đên ít nhiều cũng đoán được một ít tâm tư của Khổng Tước, trong lòng thầm buồn cười. Nhưng khi nghĩ đến trượng phụ đã ngã xuống, trong lòng lại đau khổ.

Quan hệ của người này với Khổng Tước tiên tử tạm không nói đến, thần thông của hắn đúng là làm người khác phải líu lưỡi. Chỉ sợ so với đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không kém là bao. Diệu U không dám chậm trễ vội cung kính hành lễ ra mắt.

Ở Mặc Nguyệt thành, Lâm Hiên đã thi triển sưu hồn thuật, tất nhiên là biết nàng này luôn bất hòa với Hỗn Nguyên Lão Tổ nên đối với nàng cũng tỏ vẻ ôn hòa.

Uống nước nhớ nguồn, mình có thể tu luyên đến mức độ này cũng có phần lớn là nhờ vào thần đan của Mặc Nguyệt tộc để luyện ra linh căn, cho nên Lâm Hiên đối với vu sư, trừ Hỗn Nguyên lão quái kia ra thì luôn rất có hảo cảm.

Vừa rồi chiến đấu thật sự hung hiểm, cũng không biết thời khắc tối hậu có chuyện gì xảy ra với ác thú, nếu không thì cứ tiếp tục đánh tiếp thì cơ hội thủ thắng đúng là không nhiều lắm.

Lâm Hiên nghĩ đúng là có chút may mắn.

Trong họa có phúc, trong phúc có họa. CHo dù Lâm Hiên có sức tưởng tượn phong phú đến thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể đoán được lần này Hạo THiên Quỷ Đế xem như đã gián tiếp cứu hắn một mạng.

Đang cùng chào hỏi với Diệu U thì thần sắc Lâm Hiên vừa động, chân mày hơi nhíu lại.

"Hai vị tiên tử, ngại quá. Lâm mỗ có chút chuyện."

Lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên đã hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt đi.

Khổng Tước tiên tử và DIệu U ngẩn người, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, lòng hiếu ký nổi lên cùng hóa thành hai đạo độn quang đuổi theo.

Với tu vi Lâm Hiên, khoảng cách hơn trăm dặm mặc dù không thể nói là lập tức đến được nhưng cũng chỉ mất vẻn vẹn thời gian nửa chén trả thôi.

Chỉ trong chốc lát hắn đã về tới Bách Hoa cốc.

Đảo mắt qua,sắc mặt Lâm Hiên không khỏi có chút khó coi. Đừng nói là sơn cốc nho nhỏ mà ngay cả hai ngọn núi cao mấy trăm trượng bên cạnh cũng bị san phẳng.

Thi ma cùng hắc hổ đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, sức mạnh vô cùng lớn. Mỗi một quyền một cước chỉ sợ cũng phải nặng đến trăm vạn cân, có thể tạo thành cảnh tượng này cũng không có j quá kỳ quái.

Thi ma tạm thời không nói tới. Hắc hổ tuy không thông minh nhưng dù sao cũng không phải đưá ngốc. Vừa thấy Lâm Hiên trở về thì nó biến sắc, mặc kệ là Hỗn Nguyên đã chết hay là chạy thoát, chỉ còn một mình mình thì tuyệt đối không phải là đối thủ kẻ này.

Hắc Hổ mặc dù sắc dục đầy đầu nhưng so với lão bà thì cái mạng nhỏ tất nhiên là quan trọng hơn, lập tức không còn ý chí chiến đấu nữa, đánh nhàu ra bảy tám quyền.

Cát đá bay loạn xạ. Đây là đòn tụ hết sức lực bình sinh của Hắc Hổ, thi ma mặc dù hung hãn không sợ chết nhưng dù sao cũng có linh trí, không muốn đánh bừa, thoáng lui lại phía sau. Hắc Hổ yêu vương mừng rỡ vội đưa tay vỗ lên túi trữ vật bên hông lây ra một tấm phù màu vàng dán lên ngực mình.

Tiếp đó hắn lập tức hóa thành một đạo kim mang, bắn nhanh về phía chân trời.

"Kim độn phù!"

Khóe miệng Lâm Hiên toát lên một tia cười nhạt. Tuy nó là địa giai trung phẩm phù nhưng chỉ bằng nó mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay mình sao?

Thân hình Lâm Hiên lóe lên một cái rồi biến mất. Cửu Thiên vi bộ tốc độ cực nhanh, tuy không thích hợp để di chuyển với khoảng cách dài nhưng nếu di động trong cự ly ngắn thì lại thần diệu cực điểm.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, mấy đạo thanh sắc kiếm khí bay vụt ra, sau đó nghênh phong biến trướng đến hơn một trượng, hung hăng đâm về phía đối phương.

Hắc Hổ kinh hãi. Không thể tưởng được đối phương có thể nhanh chóng đuổi kịp mình như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng là một tên yêu tộc Hóa Hình kỳ. Trong mắt lóe lên lệ mang, không ngờ trực tiếp lại dùng quyền đầu chặn kiếm quang của Lâm Hiên.

Yêu khí chiến giáp của tên gia hỏa này so với tưởng tượng còn cứng chắc hơn nhiều lắm.

Lâm Hiên giận dữ. Vừa mới đánh với ác thú, hắn cũng chẳng có tâm tình mà dây dưa với tên Hắc Hổ này. Một mặt vừa lệnh thi ma tiếp tục tấn công, một mặt lại vươn tay ra tháo túi linh thú bên hông xuống, thả hàng ngàn con Ngọc La phong ra.

Nhìn đám trùng vân tử sắc hung tợn vô cùng, lại toát ra một cỗ khí tức man hoang, Hắc Hổ yêu vương sắc mặt tái xanh.

Tiếp đó Lâm Hiên lại tế ra Thanh Hỏa kiếm, hung hăng chém xuống đầu hắn.

Linh quang tỏa ra tứ phía, ẩn ước còn có tiếng rú thảm thiết truyền tới.

Khổng Tước và Diệu U vừa tới nơi thì đã thấy ở đó đã có một cái thi thể không đầu.

Khác với tu sĩ, kẻ này chính là yêu tộc Hóa Hình kỳ, da lông xương cốt đều là tài liệu cực tốt, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không phí của giời, lấy một tái túi trữ vật không thi lấy toàn bộ. Đang thu thập thì đột nhiên một cái hộp ngọc rơi xuống, khiến Lâm Hiên chú ý.

Loading...

Xem tiếp: Chương 914 Tình Chàng Ý Thiếp

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Con Trai Chỉ Khóc Khi Thái Hành !

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 14





Phong Cuồng Đích Tác Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 44