Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 747 + 748: Tam Vĩ Yêu Hồ

Chương trước: Chương 745 + 746: Băng Mạc Hoang Nguyên



"Ơ! Băng Phách phong ngoài điều kỳ lạ này thì còn điều gì nguy hiểm nữa?" Lâm Hiên nhíu mày chậm rãi hỏi.

Mấy lão quái nghe xong trên mặt đều lộ vẻ cười khổ, Hắc Mãng phu nhân còn nuốt một ngụm nước miếng. Đừng nói là nàng ngay cả Côn Nam lão tổ vốn không sợ trời không sợ đất mà trong mắt cũng toát ra một tia sợ hãi.

"Không sai, Về thời tiết Băng Mạc Hoang Nguyên chỉ khắc nghiệt mà thôi đối với tu tiên giả cao cấp thì không để vào mắt, nhưng ở phía Bắc của Băng Phách Phong..." Hắc Mãng phu nhân nói đến đây lại trở nên ngập ngừng.

Lâm Hiên thấy vậy kinh ngạc không thôi trong lòng thầm nghĩ. Nơi này là man hoang tuyệt địa cỡ nào mà khiến cho lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải kiêng kị như vậy.

"Được rồi! Lão phu có một ít tư liệu về phía Bắc Băng Phách phong ngươi tự mình xem qua đi". Bạch Lộc đồng tử đột nhiên vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật, sau đó lấy ra một khối ngọc giản ném qua phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên không chậm trễ phất tay áo một cái đem một đạo hào quang thu về sau đó thần thức từ từ chìm vào trong đó.

Thật lâu sau đó Lâm Hiên mới đem thần thức thu về, thong thả ngẩng đầu nhưng trên mặt hiện lên vẻ rất khó coi.

Phía Bắc Băng Phách quả thật là hiểm địa không nên tới gần. Nghe nói vào thời kỳ thời kỳ thượng cổ từng có rất nhiều tu sĩ Linh giới vì một nguyên nhân nào đó đã phá toái hư không tới chỗ này đấu pháp chém giết lẫn nhau. Trận chiến cực kỳ thảm thiết thời gian giằng co cũng rất lâu. cuối cùng một bên thắng thảm mà chấm dứt trở về Linh giới.

Hoàn cảnh nơi này sau cổ chiến đã xảy ra sự biến hóa rất lớn. Có người cho rằng tu sĩ Linh giới đã thiết lập đại trận để ngăn cách nơi này. Sự thực thế nào thì chưa rõ nhưng nghe đồn vùng đất phía sau Băng Phách phong là một nơi bài xích bảo vật có thuộc tính ngũ hành.

Nói đơn giản ở nơi đó phàm là vật gì có liên quan tới ngũ hành như phù triện hay pháp bảo đều không thể sử dụng. Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể trông cậy vào pháp lực của bản thân dùng thân thể để chiến đấu.

Lại nói tu tiên giả tuy có thể độn thiên nhập địa nhưng hơn một nửa thần thông đều cần dựa vào pháp bảo để thi triển ra. Nếu chỉ dùng tay không không khác gì lão hổ bị rút răng, thực lực suy giảm rất nhiều.

Mà phía Bắc của Băng Phách phong yêu thú số lượng rất nhiều, có thể dùng lợi trảo nha sắc để chiến đấu, đa số yêu thú đều dùng phương pháp tế luyện yêu thể cho nên nơi này mới thật sự là thiên đường của yêu tộc, tu sĩ sau khi vào đây thực lực suy yếu gặp phải yêu thú cùng cấp chỉ có thể bị tàn sát.

Sai khi hiểu rõ những điều này vẻ mặt Lâm Hiên đương nhiên trở nên âm trầm nhưng rất nhanh đã thở mạnh ra. Từ khi hắn bước tu tiên đạo bản thân đã trải qua cũng không ít hiểm cảnh.

Phản ứng của Lâm Hiên làm cho ba lão quái vật hài lòng tiểu tử này rất có đảm lược so với tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường.

Sáng sớm hôm sau đoàn người lại lên đường, bởi vì con đường phía trước rất hiểm ác vẻ mặt của mấy lão quái cũng trở nên ngưng trọng, Lâm Hiên đương nhiên lẳng lặng theo sau. Ba ngày sau một thế giới tuyết đập vào mắt bốn người.

"Nơi này chính là Băng Mạc Hoang Nguyên?" Vẻ mặt Lâm Hiên khẽ động thần sắc kỳ lạ mở miệng.

"Không sai". Hắc Mãng phu nhân gật nhẹ đầu dẫn đầu đi tới. Ba người không dám chậm trễ cũng vội hóa thành những đạo kinh hồng theo sát phía sau.

Khí hậu càng lúc càng lạnh, hàn phong thổi ra từng đợt lạnh thấu xương, nếu là phàm nhân chắc không chịu nổi một tuần trà. Tuy là tu tiên giả thân thể đã được dịch kinh tẩy tủy muôn ngàn lần nhưng vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu hai tay bấm niệm pháp quyết, xung quanh thân thể lập tức xuất hiện một màn sáng màu xanh nhạt ngăn cách gió lạnh cùng rét buốt ở bên ngoài.

Ba lão quái vật liếc nhau cũng để tâm đến khí độ cao nhân, đều thả linh lực hộ thuẫn.

Lại bay thêm một lát Hắc Mãng phu nhân ở phía trước đột nhiên độn quang chậm lại rồi ngừng lại ở giữa không trung vẻ mặt trở nên khó coi.

Chỉ thấy ở xa xa phía chân trời, xuất hiện một mảng yêu vân màu xám trắng cuồn cuộn không ngừng nhanh chóng bay về phía này.

"Là Băng Biên Bức". Bạch Lộc đồng tử có phần buồn bực mở miệng.

" Băng Biên Bức?" Lâm Hiên nhíu mày. Mấy con băng dơi này ở Nhân giới cũng có. Tuy chỉ là yêu thú cấp hai nhưng thích sống quần cư, số lượng rất lớn và rất khát máu. Cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn rất nhiều cũng liều mạng cắn xé.

Có thể nói chúng là ác mộng của tu sĩ cấp thấp nhưng mà đối với bọn họ thì không đáng để mắt. Trong mắt Côn Nam lão tổ lóe lên một tia hung ác, đầu vai rung lên một quầng hắc khí tỏa ra từ từ thân thể cuồn cuộn một lúc rồi biến thành một lão hổ quái thú hình thể cường tráng.

"Đi!" Côn Nam lão tổ chỉ về phía trước, quái thú này lập tức nhào về phía yêu vân.

Hắc Mãng phu nhân cùng Bạch Lộc đồng tử liếc nhìn nhau nhưng cũng không ra tay, với thần thông của Côn Nam lão tổ có thể ứng phó dễ dàng.

"Ầm ầm!" Tiếng nổ lớn truyền vào tai, từ trong yêu vân mười con biên bức rất lớn màu trắng, cánh giang rộng hơn hai thước cùng răng nhọn trảo sắc, đôi mắt thì càng kỳ lạ hơn, không chỉ to đến thái quá mà còn có màu huyết hồng rất quỷ dị.

Loại yêu thú này đẳng cấp tuy không cao nhưng thiên sinh lại có vài bí thuật uy lực không nhỏ. Mấy con bay ở phía trước phút chốc đã cùng quái hổ chiến đấu.

Thần thông của Côn Nam lão tổ nào có thể coi thường, chỉ thấy song trảo của quái hổ đánh ra liền xé một con Biên Bức băng làm hai nửa.

Sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác há mồm phun ra một luồng sáng màu đen đường kính lớn như cánh tay, hai con biên bức khác cũng bị ánh sáng qua xuyên ngực. Đồng loại bị chết ngược lại càng kích phát hung tính của yêu thú, số biên bức còn lại gào thét cùng nhau bổ nhào tới.

Chân mày Nam Côn lão tổ giãn ra nét mặt lộ ra vẻ trào phúng, đưa tay vỗ sau ót một cái tế ra một cây chiết phiến.

Lúc này khoảng cách với Băng Phách phong cũng đến mấy ngàn dặm, bảo vật thuộc tính Ngũ Hành vẫn chưa bị hạn chế vẫn có thể sử dụng pháp bảo.

Chiết phiến dài hơn một thước toàn thân màu đen sẫm, với kiến quang của Lâm Hiên mà cũng không nhìn ra là dùng tài liệu gì luyện chế thành. Có điều chắc chắn đây là một vật bất phàm.

"Sát!"

Côn Nam lão tổ điểm một chỉ, xoạt một tiếng cây quạt mở ra ánh sáng chói mắt phát ra, tay lão khẽ phẩy nhẹ, một đạo cuồng phong màu đen từ bên trong thổi ra.

Mấy con Biên Bức băng bay ở phía trước đứng mũi chịu sào. Vừa lọt vào gió lốc lập tức huyết nhục liền bị gió lốc thôn phệ, Lâm Hiên nhướng mày thần thông mà lão quái vật này sử dụng có phần giống quỷ đạo.

Sắc mặt của Bạch Lộc đồng tử cũng biến đổi, vẻ mặt của hắn càng lộ vẻ ngưng trọng hơn.

Côn Nam lão tổ lại lộ ra vẻ hưng phấn hai tay bắt quyết, quạt xếp không ngừng huy động, từ bên trong liên tiếp phát ra những luồng gió lốc màu đen lập tức tàn sát vài chục con yêu thú.

"Ha ha, thần thông của đạo hữu thật cường đại". Hắc Mãng phu nhân nhếch miệng nói, âm thanh có phần miễn cưỡng, dường như cũng bị thủ đoạn kinh người của đối phương chấn nhiếp.

"Chút tài mọn mà thôi!" Côn Nam lão tổ vẫy tay đem chiết phiến thu về.

Đoàn người tiếp tục hành trình nhưng được hơn hai mươi dặm, thần sắc Lâm Hiên đột nhiên hơi đổi quay đầu lại thoáng nhìn ra phía sau.

"Lâm đạo hữu, làm sao vậy?"

"Ta cảm giác có gì không ổn". Lâm Hiên gãi đầu không chắc chắn mở miệng nói.

"Ồ?"

Mấy lão quái vật nghe xong không nhịn được mà dừng bước, đều đem thần thức thả ra mà không thu hoạch được gì trên mặt đều lộ ra vẻ bực tức.

"Tiểu tử không cần nghi thần nghi quỷ, nếu còn chưa qua Băng Phách phong cho dù gặp yêu thú tu vi Hóa Hình kỳ chúng ta cũng có đủ thực lực đối phó, ngươi không cần nghi thần nghi quỷ như vậy". Trên mặt của Bạch Lộc đồng tử lộ ra vẻ không hài lòng, sau đó một đoàn khí xám bao lấy hắn tiếp tục bay về phía trước.

Hai cái lão quái kia lắc đầu cũng không nói lời nào mà tiếp tục bay đi. Hiển nhiên bọn họ cho rằng đó là do Lâm Hiên quá khẩn trương.

Lâm Hiên cũng không lấy đó làm buồn bực, hắn lặng lẽ vươn tay ra vỗ lên cái túi bên hông.

Ngân quang lóe lên rồi một con ong mật xuất hiện. Lâm Hiên khẽ lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Sau đó, ngón tay trỏ của tay phải tỏa sáng bắn ra một đạo sáng nhỏ xanh biếc như tơ nhện bay quanh hắn một vòng, sau đó vù một tiếng nhập vào đầu của Ngọc La phong.

khuôn mặt Lâm Hiên hiện ra vẻ mệt mỏi. Đây là bí thuật phân thần có thể phân ra một tia thần thức nhập vào Ngọc La phong. Lúc này hắn mới đuổi theo mấy lão quái.

Ngọc La phong thì vẫy cánh một cái không một tiếng động biến mất trong bầu trời đầy tuyết.

Khi đoàn người đã rời đi xa xa phía chân trời có một đám mây trắng bình thường xuôi theo gió trôi tới, không có tản mát ra một tia yêu khí nào.

Nhưng quỉ dị là sau khi đám mây tán ra, có thể thấy hai quái vật ẩn thân. Bên trái là một tên thân hình rất cao lớn cao chừng ba thước, thân vận ma y bằng vải thôi, khuôn mặt có khá giống với nhân loại. Nhưng lại có cái mũi rất dài, hai cái răng nanh trắng như ngà chìa ra ngoài miệng đến hơn một thước.

Bộ dạng này nhất định cùng với Cự Tượng thời man hoang có quan hệ. Như vậy quái vật chắc chắn là có thần lực vô cùng, nếu về cận chiến thì với giao long cũng không hề thua kém.

Mà bên cạnh hắn thì là một nữ tử nhưng lại cũng khó biết nói thế nào.

Dáng người thì yêu vật này quả thật cực kỳ mê người, eo lưng thon thả phía trên lả lướt hai ngọn nhũ phong đầy đặn, da thịt mềm mại như ngọc trong lớp y phục ngắn cũn cỡn bó sát người lộ ra cái rốn sâu cùng vùng da bụng không tì vết.

Chỉ là khuôn mặt ả khiến người hoảng hốt vô cùng, không phải là xấu xí mà căn bản không phải khuôn mặt của nhân loại. Trên mặt ả vằn vện những đường văn sặc sỡ của do một báo yêu nào đó hóa hình mà thành.

Dáng người quả thật là nghiêng nước nghiêng thành trong nhân loại nhưng cái đầu vẫn hoàn toàn là của yêu tộc, loại tình huống này trong yêu thú Hóa Hình kỳ xuất hiện cũng không nhiều.

"Tượng huynh, tuy rằng cũng có lúc tu tiên giả nhân tộc tới Băng Mạc Hoang Nguyên này. Nhưng ba lão quái Nguyên Anh kỳ cùng nhau tới đây chẳng lẽ họ đã phát hiện ra bảo vật gì ở trong này?" Nữ yêu đầu báo liếm liếm khóe miệng, trong mắt tinh quang chớp động, về tâm cơ thì bọn này so với nhân tộc không hề thua kém, đã đoán được vấn đề mấu chốt của sự việc.

"Ừm! Ba lão quái Nguyên Anh kỳ quả thật là không bình thường, hẳn là những người này trong lúc vô tình phát hiện ra bảo vật nào đó. Nhưng hiện giờ chúng ta đâu có thời gian mà quản việc không liên quan đến mình, vừa rồi tiểu công chúa của Tuyết Hồ nhất tộc đã ra đời, thiếp mời cũng đã phát. Đừng nói là một Băng Phách Hoang Nguyên nho nhỏ mà nghe nói đồng đạo Hóa Hình kỳ ở những nơi khác, tám chín phần cũng sẽ đến đây chúc mừng. Thậm chí hình như Độc Giao vương của Nam Cương, Bích Nhãn lão tổ ở phương Tây cũng tự thân đến".

"Cái gì? Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ, bọn họ đều đại yêu thú hậu kỳ mà cũng đích thân tới? Tuyết Hồ vương cũng chỉ là đại yêu thú hậu kỳ, chỉ sinh ra một nữ nhi mà thôi, làm sao có thể náo nhiệt như thế được". Báo yêu nhịn không được la hoảng.

"Hừ! Ngươi thì biết cái gì, nữ nhi của Tuyết Hồ vương mặc dù có tới bảy tám người nhưng tiểu công chúa này sinh ra không giống kẻ khác lại là tam vĩ hồ".

"Cái gì?" Báo yêu sợ ngây người, thực lực mạnh yếu của hồ tộc có quan hệ rất lớn đến cái đuôi của bọn họ, cảnh giới hàng đầu có tam vĩ Yêu Hồ, lục vĩ Linh Hồ, Cửu vĩ Thiên Hồ.

Thiên hồ chỉ có ở Tiên giới mà Lục Vĩ Linh Hồ ở Linh giới đã là yêu vương uy chấn nhất phương.

Ở hạ giới Tuyết Hồ vương thân là đại yêu Hóa Hình hậu kỳ đến bây giờ cũng chỉ mọc ra ba cái đuôi.

Mới sinh ra đã có ba cái đuôi là biểu hiện cho thiên tư tu tiên của tiểu công chúa. Điều này cũng giống như Thánh Linh Căn trong tu sĩ, nghe nói Lục Vĩ Hồ Yêu Vương của Linh giới khi mới sinh cũng chỉ có ba cái mà thôi.

---------------

Loading...

Xem tiếp: Chương 749 + 750: Băng Phách Phong

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Ma Y Độc Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50



Lấy Nhầm Vợ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31