Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 711: Truy Đuổi

Chương trước: Chương 710: Bạch Hạc Thượng Nhân Và Diệp Gia



"Côn Nam lão tổ!" Lúc Trương Tùng nhắc đến nhân vật này vẻ mặt Lâm Hiên có chút động.

"Sao vậy, đạo hữu đã từng nghe nói đến người này sao?"

"Không, ta chỉ cảm thấy ngoại hiệu vị tiền bối này hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn rất nổi danh sao?" thanh sắc Lâm Hiên trầm ổn nói.

"Ừm!" Trương Tùng thở ra một hơi trên mặt ẩn lộ một tia sợ hãi, phảng phất như nhắc đến người này là một cấm kỵ. Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía mới dám nói.

"Côn Nam lão tổ chính là một đại ma đầu trên Yêu Linh đảo. Công pháp người này tu luyện rất quỉ dị tàn khốc. Tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh Sơ kỳ nhưng thần thông lại quỷ dị khó lường. Nghe đồn lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không hơn bao nhiêu. Hơn nữa hắn thiên tính tàn nhẫn lại hay bao che khuyết điểm. Đừng nói những vãn bối tán tu như chúng ta cho dù là tông môn gia tộc cũng không dám trêu vào. Có thể nói là kẻ có ác danh lan xa cực đạo trong vòng trăm năm trở lại đây."

"Ồ." Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu. Trên mặt tuy trầm ổn nhưng trong lòng thầm than xem ra khi sát diệt tên cẩu nam tử họ Kim lại vô tình dẫn đến đại họa.. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không để ý điều này lắm.

Với thần thông của hắn lúc này thêm thi ma cùng Nguyệt Nhi hỗ trợ, cho dù Côn Nam lão tổ có đến đây thì còn chưa biết hươu chết về tay ai.

Mà nam tử họ Kim đã hồn du địa phủ. Lúc ấy trừ hắn cũng chỉ có Diệp Bình Nhi. Nha đầu kia trọng tình trọng nghĩa không có khả năng bán đứng hắn. Côn Nam lão tổ biết ái đồ của mình bị hại nhưng không thấy hung thủ thì cũng chỉ có thể tức giận một mình thôi.

Nghĩ tới đây trên mặt hắn toát ra một nụ cười mỉa mai cùng đối phương nói những chuyện khác...

Bay thêm nửa tuần trăng một sơn dãy hùng vĩ đã xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này Trương Tùng kích động đến mặt đỏ tía tai rốt cuộc cũng bình an đến nơi.

Lại nói không biết là có phải do may mắn hay không mà trên đường đi vốn thường xuyên xuất hiện yêu thú lại chẳng gặp phải thấy con nào.

Lúc này Lâm Hiên thả thần thức đảo qua sơn dãy trước mắt, chỉ thấy nó kéo dài cả trăm dặm cao lớn hùng vĩ nhưng lại không có mấy yêu khí. Xem ra không phải là nơi có yêu mạch. Đương nhiên chọn địa điểm như vậy bởi yêu mạch bất kể là đối với tu yêu giả hay là yêu tộc đều là nơi tu luyện thượng đẳng. Tại đó cử hành giao dịch hội chẳng khác nào quá kiêu ngạo, nói không chừng vừa tiến hành được một nửa lại có phiền toái tìm đến.

Theo Trương Tùng, Lâm Hiên bay vào sâu trong Mang sơn. Sau nửa ngày mới dừng lại trước một tòa đại sơn cao vút cây cối rậm rạp, toàn bộ sơn phong đều bị bao phủ bởi một làn sương mù đậm đặc.

Lâm Hiên thả thần thức ra không ngờ lại không thể xuyên vào. Xem ra đã bố trí một cấm chế nào đó.

"Lâm huynh đệ không cần phí công như thế. Huyễn trận của đại sơn này là do mấy vị tiền bối Nguyên Anh kỳ liên thủ thi triển có thể ngăn được thần thức."

"Ơ, vậy chúng ta tiến vào làm sao?" Lâm Hiên nhíu mày trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Cái này không cần lo lắng. Vào giờ mão trong ngày ắt có tu sĩ phụ trách mở cấm chế ra, để các đồng đạo có thể đi vào." Trương Tùng vuốt vuốt chòm râu thanh âm có vẻ thong thả.

Lâm Hiên nhìn sắc trời, lúc này bốn phía đều đã tối như mực nhưng còn cách giờ mão cũng phải đến hai canh giờ.

Đêm thâm sơn yên tĩnh từng đợt hàn phong quất ra lạnh thấu xương nhưng với tiên giả thì chẳng tính gì. Lâm Hiên tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống điều tức một chút, khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao.

Trên mặt Trương Tùng lộ ra một tia kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều cũng khoanh chân ngồi xuống.

Lâm Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lặng lẽ thả thần thức ra, tất cả động tĩnh trong mười dặm cùng Trương Tùng bên cạnh đều bị hắn nắm được.

Qua thời gian độ một nén nhang mấy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Lâm Hiên thả thần thức qua chỉ là mấy tu tiên giả Trúc Cơ kỳ.

Chẳng mấy chốc mấy tên đó đã đáp xuống gần đấy, trông thấy hai người cũng không lộ vẻ giật mình tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Lâm Hiên trong lòng thầm gật đầu xem ra Trương Tùng không có nói dối.

Hai canh giờ sau đám tu sĩ kéo đến càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng có đến mấy trăm người. Tu vi cao thấp không đều. Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ thậm chí còn có cả Linh Động kỳ thái điểu. Không rõ bọn họ đến để mở mang tầm mắt hay là thử vận may.

Tu sĩ càng lúc càng nhiều nhưng kẻ nào cũng im lặng ngồi xuống. Những gã có giao tình thì tụ lại với nhau thành những nhóm nhỏ thầm thì.

Cũng có khá nhiều kẻ không nhịn được lấy luôn bảo vật ra trao đổi ở đây.

Sau khi khôi phục lại đầu đủ pháp lực, Lâm Hiên cũng hòa vào đám tu sĩ đang trao đổi xem có thứ hắn cần hay không.

Đáng tiếc không là thu hoạch được gì. Cũng chẳng có gì kỳ quái, ở đây tu vi Kết Đan kỳ trở lên chỉ có hơn mười người nhưng cũng chỉ có một số ít tham gia. Chắc là chờ đại hội Mang sơn diễn ra mới đem đồ tốt ra trao đổi.

Tuy không có thu hoạch nhưng còn hơn là ngồi không. Lâm Hiên vẫn hào hứng trong đám người. Thậm chí cả cửa tiệm của mấy tu sĩ cấp thấp cũng không bỏ qua lần lượt đi xem, thần tình đang vui vẻ thì sắc mặt hắn đột nhiên cứng đơ. Cước bộ khựng lại đem thần thức thả ra.

""Làm sao ả cũng tới đây?" Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng thì thào.

"Thiếu gia ngươi nói ai?" Nguyệt Nhi trong thức hải của Lâm Hiên đang ngủ say chợt bị đánh thức vẻ ngái ngủ hỏi.

"Lát nữa sẽ biết." Lâm Hiên vừa nói vừa lui lại vài bước lẩn vào trong đám người. Lúc này ắn cũng không muốn đối mặt với người kia. Đồng thời thu hồi thần thức đề phóng đối phương phát hiện ra.

Đám tu sĩ ở đây đều có tu vi thua xa Lâm Hiên nên không hề phát hiện ra điều gì bất thường vẫn cao giọng cò kè mặc cả đến mặt đỏ tía tai…

Qua một tuần trà phía xa đột nhiên lóe lên một quang điểm đồng thời một tiếng nổ như sấm động truyền đến khiến người ta sợ hãi.

"Ơ, đó là cái gì?"

Lúc này chúng tu sĩ mới ngẩng đầu thả thần thức dò xét quang điểm nhưng vừa quét qua thì thần sắc đại biến.

Trời! Là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ

Chúng tu sĩ lộ vẻ sợ hãi Nguyên Anh kỳ lão quái không phải đã có đường khác đi vào đại hội sao?

Nhưng điều chúng tu sĩ hoảng sợ lại là...

Phía trước là một đạo kinh hồng màu vàng tốc độ cực nhanh nhưng không ngờ đằng sau lại có một đạo kinh hồng màu đỏ đuổi sát theo phía sau. Đạo độn quang phía trước đang rất sợ hãi liều mạng bỏ chạy.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 712: Qui Củ Đại Hội

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hoa May Mắn

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Ông Chủ, Em Yêu Anh !

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 26


Ngũ Hồ Chiến Sử

Thể loại: Lịch Sử, Tiên Hiệp

Số chương: 94