Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 659: Ma Uy Thao Thiên

Chương trước: Chương 658: Phệ Hồn Xà



Người cao hai thước, cả người đầy thi khí. Nếu như nói tướng mạo Mang Thị Song Hùng chỉ là đáng ghê tởm, tên kia chính là quái vật đúng nghĩa.

Thi Ma, hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ.

Mang Thị Song Hùng trải qua vô số mưa gió, tự nhiên dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Nên biết so sánh với tu sĩ cùng cấp, quái vật này còn có thần thông lớn hơn một chút. Hai huynh đệ đang rất sợ hãi. Có thằng ngu mới là địch với tên đáng sợ này.

Mang Thị Song Hùng cung kính hành một lễ: “Đã có tiền bối ở đây, hai chúng ta sao dám mạo phạm hổ uy, cáo từ”

Nói xong vẫy tay một cái, thu pháp bảo về. Hai tên hóa thành hai đạo độn quang bay vút về phía sau.

“Còn muốn chạy? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Các ngươi coi Lôi Âm sơn là vườn nhà mình sao. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Trên mặt Thi Ma lộ ra nụ cười lạnh như băng, đưa tay ra, trước người xuất hiện hai mũi giáo.

Đây đúng là bảo vật của lão tổ Trữ gia, chẳng qua bây giờ đã thuộc về Thi Ma.

“Các ngươi có thể chết”

Thi Ma vung tay lên, hai mũi giáo lập tức hóa thành linh xà, hung hăng lao về phía trước.

Trong mắt Mang Thị Song Hùng hiện ra vẻ sợ hãi, chuyện này nằm trong suy nghĩ của chúng. Hai huynh đệ không dám mạnh mẽ chống đối. Một khi bị lão quái vật này quấn lấy, muốn thoát thân càng thêm khó khăn.

Hai huynh đệ rất ăn ý vươn tay ra, chém mạnh về phía sau.

Hai thứ đen ngòm to như nắm tay xuất hiện.

Chúng bắt đầu xoay tròn, sau đó “uỳnh” một tiếng vỡ ra, hóa thành hai vầng sáng có màu sắc khác nhau.

Mũi giáo đâm tới, không lập tức bị phá. Lâm Hiên không khỏi có chút kinh ngạc, thần thức đảo qua lập tức hiểu rõ. Thì ra là pháp bảo chỉ có tính năng phòng ngự.

Tên như ý nghĩa. Bảo vật này chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, là vật tiêu hao như phu triện.

Chẳng qua pháp bảo này tiêu hao hết uy năng một lần, có thể ngăn cản được chân khí của Thi Ma Nguyên Anh kỳ, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Mang Thị Song Hùng đúng là ra tay hào phóng. Chẳng qua những thứ giữ mạng tin rằng trên người bọn chúng cũng không có nhiều, chắc chỉ có một kiện mà thôi.

Lâm Hiên nở nụ cười đầy khinh bỉ.

Lại nhắc đến Mang Thị Song Hùng, sau khi ném bảo châu ra không dám quay đầu lại nhìn, tăng tốc bay về phía trước.

Vật này bọn họ đã mấy mấy vạn tinh thạch mới mua được ở khu mua bán, uy năng của nó như thế nào, bọn họ hiểu rất rõ.

Đương nhiên không thể không đau lòng, nhưng tinh thạch là vật ngoài thân, còn sống mới là quan trọng nhất.

Quả nhiên tham lam sẽ bị sét đánh, lấy được chỗ tốt của Vân Quỷ tông, muốn đến Trữ gia đục nước béo cò, ai ngờ lại chui đầu vào cạm bẫy.

Hai huynh đệ không khỏi thầm than may mắn. May là mang theo một kiện chí bảo phòng thân. Nếu không kết quả như thế nào, nghĩ đến lại sợ đến run người.

Hai tay bắt pháp ấn, đang định sử dụng bí pháp tăng tốc, đột nhiên lại có một cỗ uy áp đáng sợ hơn lúc nãy xuất hiện. Trước mặt bọn chúng không xa lóe lên một đạo ánh sáng màu xanh. Một thiếu niên trông rất bình thường xuất hiện trước mặt.

Chẳng qua bộ dáng rất bình thường, hơn nữa cách ăn mặc rất đơn giản. Nhưng khi hai huynh đệ dùng thần thức dò xét, trong lòng như rơi vào hầm băng.

Sao... sao có thể chứ, lại là cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Có lầm không vậy, một lão quái vật đã rất khó gặp, bây giờ cùng lúc xuất hiện hai tên.

Mang Thị Song Hùng đang rất giá lạnh.

Lâm Hiên xuất hiện đương nhiên là có tính toán của hắn. Nhìn Mang Thị Song Hùng đang vô cùng kinh hãi, Lâm Hiên nhếch miệng cười châm chọc.

“Hai vị đạo hữu, dù sao hồn về địa phủ, việc gì phải phí sức như vậy, cần gì phải trốn tránh. Để Lâm mỗ đưa hai người đi”

Còn chưa dứt câu, hắn đã vươn tay ra, bấm tay thành đạn, “xuy xuy” một tiếng, bắn ra mấy đạo kiếm quang mênh mông.

“Tiền bối, chuyện gì cũng có thể nói”

Hai huynh đệ vô cùng kinh hãi, vừa cầu xin, vừa lấy pháp bảo Khốc Tang Bổng ra.

Lâm Hiên thấy thế không khỏi cau mày, thần niệm tuôn ra, ma khí trên người tuôn ra hóa thành hai con Giao Long dữ tợn, tiếp lấy Khốc Tang Bổng. Mà kiếm quang vẫn không hề thay đổi hướng đi, hung hăng chém xuống.

Muốn tránh cũng không thể, trong mắt hai người đầy vẻ tuyệt vọng, tay chụm lại hợp lực tạo thành một đạo phòng ngự.

“Ba ba”

Đạo kiếm quang đầu tiên đã đến, linh lực lóe lên nhưng đã bị vòng bảo hộ ngăn cản.

Mang Thị Song Hùng không hề vui mừng, ngược lại còn lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng Lâm Hiên không hề động tâm. Đám hiếu sát tàn nhẫn này, lưu lại có tác dụng gì?

Huống hồ muốn lập uy, vậy phải dùng biện pháp sét đánh không kịp bưng tai giết chết cao thủ mạnh nhất của đối phương.

Lâm Hiên không những không thu tay, còn bấm tay thành đạn, lại có vài đạo kiếm quang được bắn ra thành một đường thẳng.

Liên tục chém vào vòng bảo hộ, tiếng đánh dày đặc như mưa, kịch liệt như thiên quân vạn mã.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủ nhưng đối với Mang Thị Song Hùng mà nói lại như vô số năm tháng.

Rốt cuộc vòng bảo hộ đã xuất hiện một lỗ hổng, sau đó rầm một tiếng, vỡ vụn như gương.

“Không”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mang Thị Song Hùng đã bị chém thành nhiều mảnh.

Những người còn lại đều sợ đến ngây người. Xuất hiện một Thi Ma Nguyên Anh kỳ đã đủ làm người ta rung động. Sao còn có một lão quái vật Nguyên Anh kỳ nữa chứ?

Nhưng phản ứng của hai bên hoàn toàn khác nhau. Đệ tử Trữ gia sau ngây ngốc là hoan hô. Đối phương nhất định là người giúp mình. Về phần những kẻ đến xâm lấn lại mất hết ý chí chiến đấu, không còn có chút suy nghĩ chống cự nào nữa.

Nói đùa à, ngay cả Mang Thị Song Hùng tiếng xấu lan xa vừa gặp mặt đã bị giết, hơn nữa đối phương hình như cũng không sử dụng pháp bảo. Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ lưu lại đúng là ngại mạng quá dài.

Bây giờ không thể nói là châu chấu đá xe, tình cảnh của bọn họ còn không bằng lấy trứng chọi đá.

Cho nên đám tu sĩ còn lại, dù là đệ tử Trương gia, đệ tử Vân Quỷ tông hay là thế lực Tán Tu đều không còn ý chí chiến đấu, bỏ rơi đệ tử, bỏ chạy.

Nhưng muốn chạy cũng đâu có dễ dàng như vậy. Chính xác mà nói nửa điểm cơ hội cũng không có. Người tại giang hồ, không chừa một ai. Làm sai luôn bị trừng trị.

Lâm Hiên nếu đã hiện thân, như vậy sẽ không có suy nghĩ cho chúng bỏ chạy.

Tâm niệm hơi động, Thi Ma ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát: “Đệ tử Trữ gia nghe lệnh, chém tận giết tuyệt đám đáng chết này, không lưu lại một người sống”

“Vâng”

Tình hình đảo ngược. Có hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ làm chỗ dựa, ý chí chiến đấu của đệ tử Trữ gia lập tức tăng lên.

Lúc này đừng nói là đánh chó rơi xuống nước, cho dù là núi đao biển lửa, đầu bọn họ đang nóng lên cũng không hề do dự nhảy vào.

Lúc này tất cả đều ôm quyền hành lễ: “Vâng, nghe theo pháp dụ của lão tổ”

Nhìn vẻ cuồng nhiệt của đám đệ tử, chỉ có Lão già mặt đen thở dài một hơi. Qua chuyện này, đệ tử Tứ phòng tất nhiên sẽ tuyệt đối trung thành với lão tổ.

Chẳng qua hơi suy nghĩ một chút, hắn lại vui vẻ. Dù sao Tứ phòng đã suy sụp, tranh quyền đoạt lợi cũng không đến lượt bọn họ.

Trung thành thì trung thành, huống hồ nghe nói Trữ Nhị tiên sinh và Trữ Tam phu nhân đối đầu với Trưởng phòng không những không bị trừng phạt, còn được thăng chức thành chấp pháp trưởng lão.

Lão tổ mặc dù đã chuyển hóa thành Thi Ma, nhưng lòng dạ lại phóng khoáng hơn nhiều, có lẽ sẽ không chèn ép các đệ tử mạch khác.

Suy nghĩ thật nhanh trong đầu, Lão già mặt đen lập tức gia nhập vào đội ngũ giết địch.

Pháp bảo và phù triện của hắn mặc dù đã bị Mang Thị Song Hùng hủy. Nhưng Lão già mặt đen cũng là cao thủ Kết Đan kỳ, cho dù chỉ dùng tay không, chỉ dùng ngũ hành pháp thuật, đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể nào ngăn cản nổi.

Đúng là giống như dùng đao thái bèo, rất uy phong.

Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một phía, nhưng muốn giết hết đối phương cũng khá khó khăn. Kẻ địch có khoảng sáu, bảy mươi người, trong đó có không ít am hiểu Độn thuật, hoặc là cũng có phù triện liên quan. Lúc này bọn chúng một lòng muốn chạy, trong đó có một vài tên may mắn.

Vốn những người này có hi vọng thành cá lọt lưới, đáng tiếc còn có hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ ở đây.

Lâm Hiên không định ra tay. Mình thể hiện như vừa rồi là đã đủ, lúc này hắn để dành cơ hội cho Thi Ma.

Phát ra mệnh lệnh, Thi Ma Nguyên Anh kỳ lập tức có động tác. Chỉ thấy bàn tay của hắn không một dấu hiệu to lên, bên ngoài đầy ma khí, trông rất quỷ dị.

Bịch.

Cánh tay đột nhiên nổ ra, thịt vụn bay ra khắp nơi. Đệ tử Trữ gia thấy thế trợn mắt há mồm không ngậm lại được.

Bọn chúng không rõ tại sao lão tổ lại làm như vậy, đột nhiên lại tự hại bản thân.

Nhưng chuyện sau đó càng quỷ dị hơn.

Mắt Thi Ma đỏ rực, trong miệng phát ra vài câu chú ngữ khó hiểu.

Đống thịt vụn trong không trung đột nhiên có biến hoá, một đám đầu quỷ to như nắm tay xuất hiện trong mắt mọi người.

“Đi”

Thi Ma đưa tay ra chỉ, các đầu quỷ liền ngự ma khí, đuổi theo cá lọt lưới.

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, Lâm Hiên cười cười đắc ý.

Chiêu này đúng là thần thông có trong bí quyết Thiên Thi Hóa Thân. Lúc trước vì cướp đoạt thi khí ở đầm lầy. Lâm Hiên đã giao đấu với lão tổ thực sự của Trữ gia. Lúc đó hắn đã từng dùng qua công pháp này.

Công pháp thật quỷ dị, làm hắn mở rộng tầm mắt.

Đương nhiên Thi Ma mới chỉ tuy luyện được một bộ phận mà thôi. Uy lực còn lâu mới bằng lão tổ Trữ gia. Nhưng thừa sức đối phó được đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bỏ chạy.

Nghe nói môn thần thông này tu luyện đến cùng, toàn thân Thi Ma có thể biến thành đầu quỷ, còn có không ít thần thông kỳ diệu khác.

Rất nhanh đã có kết quả. Tất cả kẻ địch không một ai chạy thoát, tất cả đều hồn về địa phủ, đầu quỷ cũng bay trở lại. Thi Ma một lần nữa biến hoá ra một cánh tay đầy đủ.

“Lão tổ ma công cái thế, vô địch thiên hạ”

....

Đám đệ tử giơ tay hoan hô, tâm phục khẩu phục.

Cách nói này đương nhiên không đúng sự thật. Chẳng qua trong cảm nhận của đám tu sĩ bình thường, lão quái vật Nguyên Anh kỳ đúng là không khác gì thần tiên.

Lâm Hiên đưa mắt nhìn quanh, nở nụ cười thỏa mãn. Hành động lần này đã hoàn toàn đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.

Thi Ma đưa tay lên, đám đệ tử ngừng hoan hô, cung kính đứng thành một hàng, nghe lão tổ sai bảo.

“Ngươi tên gì?”

“Đệ tử Trữ Vô Tâm kính chào lão tổ” Lão già mặt đen thấy Thi Ma nhìn mình, không khỏi rùng mình, vội vàng cung kính hành một lễ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 660: Bất Thị Oan Gia Bất Tụ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tráo Huyết

Thể loại: Huyền Huyễn

Số chương: 25



Dị Loại

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 53



Vũ Nam

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 94