Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 628: Lấy Oán Trả Ơn

Chương trước: Chương 627: Xuất Thủ Diệt Yêu



Mở nút bình ra một mùi cay nồng phả vào mặt, Lâm Hiên đổ ra hai viên dược hoàn đỏ thẫm.

Nữ tử kia lo lắng đứng một bên nhưng ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong.

"Cho trượng phu ngươi nuốt vào, sau đó lại dùng thất đạo linh khí rót vào thập nhị nhâm mạch yếu huyệt của hắn."

"Dạ."

Nữ tử, lập tức không có nửa điểm do dự dìu trượng phu dậy. Cong tay phải búng ra pháp lực đưa hai viên đan dược đến bên khóe miệng nam nhân. Tay trái bấm quyết, ánh sáng xanh lóe lên, miệng nam tử đang hôn mê lại tự động mở ra đan dược thuận thế trượt vào cổ họng hắn.

Nữ tử thấy vậy trong lòng vui mừng, nhưng không dám nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi xuống hai tay không ngừng múa may. Theo phương pháp phân phó của Lâm Hiên đem linh lực rót vào mười hai yếu huyệt.

Chừng thời gian một chén trà, theo pháp lực đổ vào sắc mặt nam tử dần hồng hào trở lại, thân thể hơi run rẩy rồi mở hai mắt ra.

Hắn còn rất yếu nhưng ít nhất tính mạng đã được giữ lại.

"Tướng công."

Nữ tử mừng rỡ lập tức dịu dàng đỡ hắn dậy.

"Liên muội không phải lo lắng nữa, chính là vị tiền bối đã cứu ta?"

"Không sai."

Nữ tử quay đầu nhìn Lâm Hiên đầy cảm kích.

Nam tử gắng gượng ngồi dậy nói: "Đa tạ tiền bối có ơn cứu mạng, xin cho biết tôn tính đại danh, sau này trở về vãn bối nhất định lập bài vị trường sinh cho người...".

Lâm Hiên khoát tay trên mặt lộ vẻ hài lòng, người này rất thức thời, như vậy hắn không cần phí miệng lưỡi hỏi nhiều.

"Cảm kích thì không cần, lão phu chỉ là trùng hợp đi ngang qua, ngươi chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề là đủ."

"Tiền bối mời nói, chỉ cần vãn bối biết tuyệt không dám giấu diếm mảy may." Còn nữ tử vẫn im lặng bộ dáng ôn nhu hiền thục, có vẻ thuận theo ý của trượng phu như là thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

"Ừm, hai người từ đâu đến, thuộc môn phái nào?"

Nhất thời Nam tử ngẩn ra, không ngờ vị tiền bối cao nhân lại hỏi lai lịch của phu thê hắn. Chần chừ một chút liền thản nhiên mở miệng:

"Không dấu tiền bối, phu phụ vãn bối chính là tán tu."

"Tán tu?" Lâm Hiên nhướng mày cười lạnh nói: "Đạo hữu cho rằng lão phu là trẻ con lên ba sao, lời này cũng có thể thốt ra?"

"Tiền bối, vãn bối nào dám lường gạt!" Nam tử kinh hãi quá lo lắng vội lớn tiếng hô.

"Tiền bối đã cứu mạng hai bọn ta, ngu phu nào dám lừa gạt người?" Trong mắt nữ tử cũng toát ra vẻ sợ hãi vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

"Hừ, không phải lão phu không tin ngươi, chỉ là bí pháp đạo hữu thi triển vừa rồi không thể coi thường. Loại pháp thuật thần thông cỡ này sao tán tu sao có được?" Vẻ mặt Lâm Hiên hơi giãn ra nhưng vẫn có vẻ không tin.

"Oan cho tại hạ, công pháp của ta và Liên muội chỉ bình thường, nếu không chỉ mấy con quạ ma đáng ghét mà cũng dám bức chúng ta đến tình cảnh như vậy sao, còn công pháp để nâng cao tu vi chính là vãn bối thu được ở một cổ động!"

Lúc này tinh thần nam tử tốt hơn một chút, nói xong một hơi như lại sợ Lâm Hiên không tin, vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật lấy ra một ngọc giản, hai tay đưa tới.

Lâm Hiên cũng không khách sáo đưa tay nhận lấy, đem thần thức nhập vào trong, rất nhanh trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó bình thản trở lại.

Không rõ tiền bối vui hay buồn khiến đôi phu thê trong lòng sợ hãi, vẻ mặt càng cung kính.

Sau một chén trà Lâm Hiên ngẩng đầu, không trả lại ngọc giản cho nam tử mà đưa tay cất vào túi trữ vật.

Vẻ mặt nam tử không đổi coi chuyện này là điều đương nhiên.

Dù sao ơn cứu mạng không thể xem nhẹ, tu vi Lâm Hiên lại cao như thế theo quy củ tu tiên giới, điểm hiếu kính này là cần phải có.

"Ừm, xem ra lão phu đã hiểu lầm, đạo hữu đừng để bụng."

"Không dám, không dám." Nam tử rất biết vâng lời, vẻ mặt vẫn cung kính không chút nào thay đổi.

"Lão phu còn một chuyện muốn thỉnh giáo, đạo hữu có biết ở bình nguyên Âm Linh này nơi nào có cực phẩm âm mạch?"

"Cực phẩm âm mạch?" Chỉ thấy Nam tử ngẩn người trầm ngâm rồi bỗng nhiên ngẩng đầu sắc mặt giãn ra: "Điều này thật trùng hợp, nếu gặp tiền bối trước mấy ngày vãn bối quả thực không trả lời được, nhưng hai ngày trước ta ngẫu nhiên nghe được một lời đồn đại, chỉ là không biết thật giả, xin tiền bối suy xét!"

"Ừm, nói nghe xem nào." Nét mặt Lâm Hiên vẫn tỏ ra hờ hững.

"Từ đây đi về phía tây khoảng ba trăm dặm có một vùng đầm lầy..." Nam nhân vừa mới nói đến đây nữ tu đột nhiên la thất thanh như vừa thấy cái gì đó thất đáng sợ.

"Liên muội nàng làm sao vậy?" Nam nhân quay đầu quan tâm hỏi.

"Không...Không có gì." Nữ tử bối rối chỉ tay: "Dưới bụi cỏ kia, có...Có độc xà.". Quả nhiên nơi phía xa xa dưới mấy bụi cỏ khô có một con tiểu xà đang lè lưỡi phun phì phì.

"Khiến tiền bối chê cười, tiểu phụ trước khi bước vào tiên đạo, từng bị một con độc xà cắn qua, tựa hồ lưu lại ám ảnh đến giờ vẫn còn sợ loài nhuyễn trùng này." Nam tử xấu hổ mở miệng.

Lâm Hiên khẽ nhíu mày nói ra mấy chữ ngắn ngủi: "Nói tiếp đi."

"Dạ!"

Nam tử cúi đầu khom lưng, lúc này tinh thần của hắn đã khôi phục, dù cảnh giới rớt xuống Linh Động kỳ, nhưng sau này sẽ nghĩ biện pháp Trúc Cơ một lần nữa.

"Vãn bối vừa mới nói phía tây ba trăm dặm có một vùng đầm lầy, nghe nói nơi ấy có không ít sương độc cùng chướng khí. Tu sĩ bình thường căn bản không thể đi tới. Nhưng tu vi của tiền bối tinh thâm, thần thông kinh người chắc hẳn không có vấn để, nghe nói ở một nơi bên cạnh đầm lầy có một nơi cực phẩm âm mạch."

"Sao?" Vẻ mặt Lâm Hiên tức thì lộ vẻ vui mừng: "Đạo hữu khẳng định sao?"

"Không dấu tiền bối, vãn bối chỉ là ngẫu nhiên nghe được lời đồn đại, nhưng tám chín phần hẳn là không sai." Nam tử có chút tin tưởng nói: "Kỳ thực nếu tu vi của phu phụ vãn bối không quá thấp thì sẽ thử đi qua nơi ấy một lần, dù sao tu hành ở nơi cực phẩm âm mạch đối với quỷ tu giả như vãn bối sẽ có trợ giúp rất lớn."

Nói đến đây trong mắt hắn toát ra một tia hâm mộ, mà nữ tử kia thì cúi đầu vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.

Hai người lại trao đổi thêm mấy câu hỏi rõ vị trí cụ thể của vùng đầm lầy kia, Lâm Hiên mới biến thành một đạo kinh hồng màu xanh bay về phía tây.

Nhìn theo hình bóng của hắn trong mắt nam tử lóe lên vẻ day dứt nhưng rất nhanh lại thay bằng vẻ hung ác.

"Thiếu gia chúng ta thực sự đi tới sao?" Âm thanh của Nguyệt Nhi vang lên trong đầu Lâm Hiên: "Ta cảm thấy đôi phu thê kia không có hảo ý gì."

"Ta biết." Lâm Hiên cười nói: "Tiểu nha đầu đã biết suy xét rồi, không còn là nha đầu ngốc hung đại vô não (1) nữa."

Chú thích: (1) hung đại vô não: ngực to không có đầu óc. Ám chỉ hạng con gái ngốc nghếch. Chỗ này nơi khó dịch nên tại hạ xin để hán việt. Nếu dịch theo nghĩa bóng thì mất đi sự liên tưởng thú vị nhưng dịch theo nghĩa thực thì câu đó có phần trần trụi, nhất là trong lời nói giữa nam và nữ.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 629: Tiểu Nhân Vô Sỉ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Không Gian Song Song

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 67


Ngũ Đại Tài Phiệt

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Nhàn Thê Tà Phu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 205


Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 122