Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 591: Tụ Hồn Thuật

Chương trước: Chương 590: Tung Tích Địch Nhân



Biết có hai lão quái Nguyên Anh Kỳ đuổi đằng sau, Lâm Hiên tất nhiên khá lo lắng, một khi bị bọn họ đuổi kịp có thể chạy thoát hay không cũng khó nói, phải mau lấy được bảo vật rồi rời khỏi nơi này.

Thế nhưng vào lúc này Lâm Hiên lại dừng cước bộ tại mấy lối rẽ, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Những con đường này nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác nhau, Lâm Hiên vốn muốn dùng thần thức để tìm kiếm nhưng phát hiện có một cấm chế cổ quái ngăn cản thần thức không thể thâm nhập.

"Thiếu gia! Tính sao bây giờ?" Nguyệt Nhi cũng rất lúng túng.

Lâm Hiên không trả lời , đôi mày nhíu chặt lấy ngọc bội lệnh phù của chưởng môn nhân ra rồi đánh ra rột đạo pháp quyết vào trong đó, ngọc bội lơ lửng trên không trung, Lâm Hiên nhắm chặt hai mắt dường như đang cố gắng cảm ứng gì đó.

Nguyệt Nhi thấy vậy lặng im đứng ở một bên không dám làm phiền.

Sau thời gian một tuần trà. Lâm Hiên mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

"Sao rồi thiếu gia, nên đi đường nào?" Nguyệt Nhi mở miệng hỏi.

"Ta biết rồi." Lâm Hiên gật đầu rồi lại nắm ngọc bội vào trong tay, do dự một thoáng rồi lao về phía thông đạo thứ hai bên trái.

Tuy biểu hiện ra ngoài khá tự tin nhưng Lâm Hiên trong lòng có chút hồi hộp, vừa rồi từ ngọc bội hắn nhận được một chút gợi ý mà thôi, xem như lần này là đánh cuộc.

Tổng cộng có bảy ngã rẽ. Trừ đường thật ra những con đường khác e rằng đều là bẫy rập.

Lâm Hiên tất nhiên vô cùng cẩn thận đi được cự ly hơn trăm trượng không gặp phải sự cố gì, khiến hắn trong lòng vui mừng.

Lại đi thêm một lúc nữa thì phía trước hiện ra một phòng ốc nhỏ, bên trong chỉ có một truyền tống trận đơn giản.

"Đây là..."

Truyền tống trận này không biết đã có từ bao lâu, bên ngoài đã đóng một lớp bụi thời gian dày cộp, Lâm Hiên khẽ phất tay áo rồi một trận cuồng phong quét qua, lộ ra hình dáng thật của truyền tống trận vẫn hoàn hảo. Tuy nhiên với cách bố trí đơn giản của nó thì khẳng định chỉ truyền tống được một cự ly ngắn.

Lâm Hiên thấy vậy không chút do dự bước vào trận, rồi linh quang lấp lánh toàn thân đem pháp lực nhập vào truyền tống trận.

Những tiếng ồ ồ truyền vào tai. Một luồng ánh sáng trắng bao bọc lấy Lâm Hiên sau đó thân hình của hắn biến mất ngay tại chỗ.

Rất nhanh ý thức của Lâm Hiên được phục hồi mở hai mắt ra. Do cự ly truyền thống ngắn nên hắn cơ hồ không có cảm giác chóng mắt.

Nhìn cảnh vật trước mắt trên mặt Lâm Hiên hiện ra vẻ cổ quái, hai bên vách là những khối nham thạch màu đen, phía trước lại có một toàn núi nhỏ, dưới chân thì mở ra một toà động phủ. Một cánh cửa đá cao mấy trượng đập vào mắt

Trừ đỉnh núi trơ trọi ra xung quanh đều là một mảng hư vô.

Nhưng rất nhanh Lâm Hiên chuyển ánh mắt ra sau lưng nơi có truyền tống trận mà hắn vừa tới. Lâm Hiên hơi trầm ngâm rồi sửa đổi một chút, lát nữa có khả năng hắn sẽ phải dùng lại, thay đổi sẽ khiến hai lão quái vật ở bên ngoài sẽ không thể truyền tống tới đây được.

Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm quan sát thạch môn ở trước mắt.

Thạch môn cao chừng mấy trượng, bề ngoài tỏa ra ngân quang nhàn nhạt còn có những phù văn kỳ quái không ngừng di động giống như là vật sống vậy.

Hiển nhiên là có cấm chế thập phần lợi hại ở bên trên.

Lâm Hiên lẳng lặng trực ngọc bội ra đem pháp lực truyền vào, ngọc bội này lập tức rung lên sau đó tỏa ra linh lực phóng rực rỡ hóa thành một khói cầu sáng to bằng nắm tay.

"Phá." Lâm Hiên phất tay phải khối cầu sáng này lập tức như lưu tình đập vào cửa đá. Cửa đá cũng lập tức phóng ra ngân quang.

Hai đạo quang hoa tiếp xúc nhau, một chút âm thanh cũng không có.

Nhưng không khí dường như ngưng kết lại, Lâm Hiên vẻ mặt trầm xuống, pháp ấn ở hai tay không ngừng biến đổi, tiếp tục mấy đạo quang hoa từ trong tay hắn bắn ra tiến vào trong ngân quang trước mặt.

Đáng tiếc không nổi lên một tia gơn sóng. Lúc này sắc mặt Lâm Hiên rất khó coi.

Hừ lạnh một tiếng ánh sáng bạc lóe lên rồi Cửu Thiên Minh Nguyền Hoàn xuất hiện trong tay hắn.

"Nguyệt nhi. Giúp ta!"

"Vâng. Thiếu gia."

Âm hồn thiếu nữ tay cầm Thú Hồn phiến xuất hiện ở bên cạnh Lâm Hiên.

Cấm chế trên cánh cửa đá này vốn không tầm thường. Tuy ngọc bội có tác dụng khắc chế nhưng Lâm Hiên chỉ có thể phát huy một bộ phận công dụng mà thôi.

Tới nước này Lâm Hiên tất nhiên đành phải dụng lực mà phá, mấy con Hỏa Long và Băng Giao từ trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn liền bay ra nhe nanh múa vuốt lao về phía cửa đá.

Trong Thú Hồn phiến truyền ra tiếng gào khóc thê lương, vô số thú hồn lao ra dung hợp lại với nhau biến thành một quái vật thân cao mấy trượng giống như đại tinh tinh.

"Tụ Hồn thuật."

Lâm Hiên gật đầu khen ngợi, không ngờ Nguyệt Nhi đã luyện thành loại thần thông cao thâm này.

Cái gọi là Tụ Hồn thuật chính là dung hợp hồn pháp trong ma phiến lại với nhau hình thành một quái vật mới. Những thú hồn cấp thấp tất nhiên sẽ đại tăng chiến lực, nhưng có thể dung hợp được bao nhiêu hồn phách thì phải tương ứng với thực lực của người thi triển pháp thuật.

Chỉ thấy con đại tinh tinh này tự đấm vào ngực mình rồi ngẩng mặt lên trời rống to, sau đó hóa thành một ánh sáng đen hung hăng xông về phía cửa đá.

… "Đã có người tới đây trước một bước ư?" Lúc này sắc mặt của Khổ đại sư khó coi vô cùng, lúc này lão và Quy Yêu đã tới khu hoa viên kia.

Nhìn cảnh tượng tiêu điều ở trước mặt, vẻ mặt Quy yêu cũng vô cùng khó coi.

Quy yêu lẳng lặng bước tới một gốc Chu quả đã bị hái đi linh thảo chăm chú nhìn một hồi, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

"Sao vậy? Không phải đạo hữu nói rằng không gian độc lập này chỉ có chúng ta, sao còn có người khác ở đây?" Khổ đại sư trong mắt lóe lên tia lệ mang, quay đầu chậm rãi nói.

"Nhiều năm như vậy quả thật là không có ai xông vào, có điều đạo hữu đã tới đây thì cũng sẽ có người khác nhanh chân tới trước." Quy Yêu có chút buồn bực, tức giận nói.

Khổ đại sư nghe vậy, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng rất nhanh lại bình phục trở lại: "Bất kể là như thế nào cũng không thể để kẻ lấy bảo vật thoát đi được."

"Đương nhiên, hắn tuy nhanh chân tới trước nhưng rời đi chưa lâu. Bây giờ chúng ta đuổi theo vẫn kịp."

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 592: Thu Bảo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cửu Trọng Tử

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 275




Đào Hoa Trong Gió Loạn

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 10


Ám Vô Dạ Online

Thể loại: Võng Du, Đam Mỹ

Số chương: 144